0 chữ
Chương 18
Chương 18
Kỷ Vân Chương gật đầu: "Đúng là nên vậy."
"Còn cần một kịch bản hoàn hảo nữa."
Cậu nghĩ nghĩ, cau mày bổ sung: "Đừng để tình tiết tôi yêu thầm anh."
Kỷ Vân Chương nhướng mày, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe: "Tại sao?"
Cảnh Lê hơi hất cằm: "Tôi đẹp trai thế này cơ mà."
Vẻ mặt tự luyến pha chút kiêu ngạo này cực kỳ giống một chú mèo con kênh kiệu, thật sự quá đáng yêu. Ánh mắt Kỷ Vân Chương tràn ngập ý cười rõ rệt: "Được, không yêu thầm, là lưỡng tình tương duyệt."
Cảnh Lê hài lòng, mày mắt cong cong, rồi lại nghĩ Kỷ Vân Chương dù sao cũng là thần tượng của mình, bèn nhượng bộ một chút: "Có thể để tôi tỏ tình trước."
Kỷ Vân Chương khẽ cười gật đầu, rồi hỏi: "Còn yêu cầu nào khác không?"
"Không có." Bưng chén trà trong tầm tay lên uống một ngụm, cậu im lặng một lát rồi nói: "Còn một chuyện, tôi phải nói rõ trước."
"Cậu nói đi."
"Ba mẹ tôi." Cậu ngập ngừng.
"Tôi đã lâu không liên lạc với họ. Nếu người nhà anh muốn gặp họ, anh cần tìm cách từ chối."
Kỷ Vân Chương nhìn cậu, không hỏi lý do, chỉ đáp: "Được."
Có lẽ nhận ra sắc mặt mình không tốt lắm, Cảnh Lê xoa xoa mặt, đổi tư thế, hai tay chống cằm nhìn Kỷ Vân Chương: "Anh nói một chút về người nhà của anh đi, họ có dễ chung sống không?"
"Ngày mai tôi sẽ đưa thông tin gia đình tôi cho cậu." Kỷ Vân Chương cười cười, nói: "Họ đều rất tốt, không cần lo lắng."
Cảnh Lê "ừm" một tiếng: "Họ đều ở thành phố A sao?"
"Đúng vậy."
"Họ ở cùng anh à?"
"Không, không tiện lắm."
Cảnh Lê khẽ thở phào nhẹ nhõm. May quá. Nếu ở cùng nhau, thì tối nào cũng phải diễn kịch, chung chăn chung gối suốt hai năm, cậu thật sự nghi ngờ mình có chịu nổi cám dỗ hay không.
Dù sao thì cậu cũng sớm biết xu hướng tính dục của mình rồi.
Hình thức một hỏi một đáp lại tiếp tục một lúc, nhân viên phục vụ mang đồ ăn của họ lên. Cảnh Lê im lặng, chuyên tâm tận hưởng mỹ thực.
Ăn tối xong đã gần chín giờ, Kỷ Vân Chương đưa Cảnh Lê về nhà.
Sau khi Cảnh Lê xuống xe, Kỷ Vân Chương lại gọi cậu lại: "Tối nay thu dọn hành lý đi, cậu cần chuyển chỗ ở."
Khu dân cư này cũ kỹ, tuy cổng có trạm bảo vệ nhưng chỉ là hình thức, ra vào cũng không kiểm tra kỹ lưỡng, người ngoài khu cũng có thể tùy ý ra vào. Cảnh Lê là người của công chúng, địa chỉ một khi bị lộ ra thì thật sự quá không an toàn.
Cảnh Lê hơi ngạc nhiên: "Dọn ngay bây giờ sao? Chúng ta không phải sang năm mới đăng ký kết hôn à?"
"Còn cần một kịch bản hoàn hảo nữa."
Cậu nghĩ nghĩ, cau mày bổ sung: "Đừng để tình tiết tôi yêu thầm anh."
Kỷ Vân Chương nhướng mày, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe: "Tại sao?"
Cảnh Lê hơi hất cằm: "Tôi đẹp trai thế này cơ mà."
Vẻ mặt tự luyến pha chút kiêu ngạo này cực kỳ giống một chú mèo con kênh kiệu, thật sự quá đáng yêu. Ánh mắt Kỷ Vân Chương tràn ngập ý cười rõ rệt: "Được, không yêu thầm, là lưỡng tình tương duyệt."
Cảnh Lê hài lòng, mày mắt cong cong, rồi lại nghĩ Kỷ Vân Chương dù sao cũng là thần tượng của mình, bèn nhượng bộ một chút: "Có thể để tôi tỏ tình trước."
Kỷ Vân Chương khẽ cười gật đầu, rồi hỏi: "Còn yêu cầu nào khác không?"
"Không có." Bưng chén trà trong tầm tay lên uống một ngụm, cậu im lặng một lát rồi nói: "Còn một chuyện, tôi phải nói rõ trước."
"Ba mẹ tôi." Cậu ngập ngừng.
"Tôi đã lâu không liên lạc với họ. Nếu người nhà anh muốn gặp họ, anh cần tìm cách từ chối."
Kỷ Vân Chương nhìn cậu, không hỏi lý do, chỉ đáp: "Được."
Có lẽ nhận ra sắc mặt mình không tốt lắm, Cảnh Lê xoa xoa mặt, đổi tư thế, hai tay chống cằm nhìn Kỷ Vân Chương: "Anh nói một chút về người nhà của anh đi, họ có dễ chung sống không?"
"Ngày mai tôi sẽ đưa thông tin gia đình tôi cho cậu." Kỷ Vân Chương cười cười, nói: "Họ đều rất tốt, không cần lo lắng."
Cảnh Lê "ừm" một tiếng: "Họ đều ở thành phố A sao?"
"Đúng vậy."
"Họ ở cùng anh à?"
"Không, không tiện lắm."
Cảnh Lê khẽ thở phào nhẹ nhõm. May quá. Nếu ở cùng nhau, thì tối nào cũng phải diễn kịch, chung chăn chung gối suốt hai năm, cậu thật sự nghi ngờ mình có chịu nổi cám dỗ hay không.
Hình thức một hỏi một đáp lại tiếp tục một lúc, nhân viên phục vụ mang đồ ăn của họ lên. Cảnh Lê im lặng, chuyên tâm tận hưởng mỹ thực.
Ăn tối xong đã gần chín giờ, Kỷ Vân Chương đưa Cảnh Lê về nhà.
Sau khi Cảnh Lê xuống xe, Kỷ Vân Chương lại gọi cậu lại: "Tối nay thu dọn hành lý đi, cậu cần chuyển chỗ ở."
Khu dân cư này cũ kỹ, tuy cổng có trạm bảo vệ nhưng chỉ là hình thức, ra vào cũng không kiểm tra kỹ lưỡng, người ngoài khu cũng có thể tùy ý ra vào. Cảnh Lê là người của công chúng, địa chỉ một khi bị lộ ra thì thật sự quá không an toàn.
Cảnh Lê hơi ngạc nhiên: "Dọn ngay bây giờ sao? Chúng ta không phải sang năm mới đăng ký kết hôn à?"
14
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
