TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Khi Đàn Thính chui ra khỏi đống ngọc trai, cô nghe thấy tiếng xe hơi dưới lầu.

Cô đi chân trần đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống, thì thấy cổng lớn của biệt thự bên cạnh mở ra, mấy chiếc xe nối đuôi nhau đi vào.

Ơ? Có người rồi?

Đàn Thính xuống lầu, Đàn Cần vừa đi đánh cá về.

Vừa nhìn thấy Đàn Thính, ông liền hào hứng nói: "Cháu đoán hôm nay ông gặp ai?"

Đàn Thính rót cho ông một cốc nước, đặt lên bàn: "Thầy Lâm thua cháu trong cuộc thi bơi lội, thề sẽ không bao giờ xuất hiện cùng cháu trên một vùng biển nữa?"

"Không phải!" Đàn Cần ngồi xuống theo, bưng cốc nước lên uống một hơi, ông chỉ vào nhà bên cạnh: "Không phải cháu luôn tò mò nhà bên cạnh ở là ai sao?"

"Cháu nào có!" Đàn Thính nhướn mày, phản bác. Cô thể hiện rõ ràng đến vậy sao?

Đàn Cần nheo mắt: "Vậy thôi, nếu cháu không hứng thú, ông sẽ không nói nữa."

"Ông ơi!" Đàn Thính bĩu môi, thật quá đáng, đã buôn chuyện thì buôn cho đàng hoàng đi: "Người nhà bên cạnh chưa bao giờ lộ diện, ai ở cảng Minh Châu mà chẳng tò mò ~ Ông ơi, đừng úp mở nữa, nói nhanh đi mà~"

Đàn Cần ra vẻ "Cháu đúng là có để ý người ta", lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Sáng nay ông ra ngoài, thấy nhà bên cạnh cũng có người ra ngoài, còn là người quen nữa, cháu cũng quen biết đấy!"

Ông lại dừng lại uống nước, cho người ta thời gian hỏi, đúng là phong thái của người kể chuyện.

Đàn Thính bất đắc dĩ, phối hợp hỏi: "Là ai vậy ạ?"

Lúc này Đàn Cần mới hài lòng chia sẻ: "Hồi nhỏ cháu còn gặp rồi, dì Khương Hiểu, dì Khương của cháu á! Lúc đầu ông cũng không dám nhận, đã nhiều năm không gặp, nếu không phải dì ấy chủ động chào hỏi ông, ông cũng không dám chắc là dì ấy."

Đàn Thính vẻ mặt hoang mang: "Dạ?"

Dì Khương là ai? Một người dì mà cô gặp hồi nhỏ, làm sao mà nhớ được.

Thấy cô quên, Đàn Cần nhắc nhở: "Chính là mẹ của anh Tiểu Khương, anh Tiểu Khương của cháu đấy, cháu quên rồi à? Mà cũng đúng, con gái nhà họ Khương này gửi Tiểu Khương Cảnh ở nhà ông bà ngoại rồi ra nước ngoài. Cháu cũng chỉ gặp dì ấy vài lần hồi nhỏ, không nhớ cũng bình thường."

Nhìn đôi mắt mở to của Đàn Thính, ông nói: "Ngạc nhiên không? Ông cũng ngạc nhiên lắm."

"Ôi, thật không ngờ, mấy năm làm hàng xóm, ông cũng không biết người mua nhà bên cạnh lại là nhà họ Khương. Năm đó xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Khương bị cháy rụi, ông bà cụ cũng chuyển đi. Khương Cảnh cũng được nhà ông nội đón đi, ông muốn cảm ơn người ta cũng không tìm được."

5

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.