0 chữ
Chương 46
Chương 46
Đến khi cô đến tảng đá thường phơi nắng, thì thấy ông sao biển đã nằm trên đá rồi.
"Ông ơi, sao ông lại đến đây?"
Sao biển nằm im không nhúc nhích, hôm nay chuyển nhà ông cũng tích cực tham gia khuân vác đồ đạc, cứ nói tay đã khỏi rồi không vận động thì khó chịu, cả ngày bận rộn, người già chân tay mỏi nhừ.
"Ông thấy cháu không ở nhà, bèn xuống biển bơi. Mệt quá, nằm nghỉ một lát. Không ngờ cháu cũng ở dưới biển." Sao biển trả lời một cách uể oải.
Lúc xuống Đàn Thính không chào ông, vốn dĩ cô cũng chỉ định xuống chạm nước biển một chút rồi về, ai ngờ lại có nhiều chuyện bất ngờ và niềm vui bất ngờ như vậy chứ.
Nghĩ đến năng lực vừa mới phát hiện của mình, mắt Đàn Thính sáng lên: "Ông ơi, ông không sợ đau đúng không?"
Cô tiến lại gần sao biển trên tảng đá. Dưới ánh mắt nghi ngờ của ông, cô giơ tay phải lên, đầu ngón tay đã mọc ra móng tay màu xanh.
"Xoẹt!"
Cô nhanh như chớp rạch một đường trên cánh tay của sao biển, một vết thương sâu hoắm xuất hiện.
Lúc sao biển còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, cô hơi ngại ngùng cười cười, sau đó lấy nước bọt nhổ "phụt" một cái vào vết thương của ông.
"Á á á..." Ssao biển hét lên rồi lật người dậy.
Đàn Thính hoảng hốt: "Sao vậy? Sao vậy, ông?"
Chẳng lẽ nước bọt không chữa lành vết thương cho ông, mà ngược lại còn khôi phục cảm giác đau của ông?
"Sao lại nhổ nước bọt vào người khác vậy! Dơ quá á á á!!!" Tuy sao biển là một ngư dân đánh cá, nhưng không có nghĩa là ông không thích sạch sẽ, nhổ nước bọt thẳng vào người khác như vậy thật là không ra gì!
"Cái gì tốt không học lại học cái này! Nghĩ thế nào vậy! Còn nhổ vào ông của cháu, thật là hư hỏng!"
Sao biển nhảy "ùm" xuống biển, ra sức bơi vòng quanh để rửa sạch người, vừa nhanh chóng vẫy vùng cánh tay vừa dạy dỗ cháu gái.
Nhưng vào lúc ông đang lải nhải, Đàn Thính kéo cánh tay ông lại, chỉ cho những con mắt trên cánh tay khác của ông xem: "Không phải, ông mau nhìn vết thương này!"
Mắt cô sáng rực chỉ vào chỗ vừa bị mình rạch, lúc này đã lành lại thành một đường mảnh.
Lúc này sao biển mới phát hiện ra vết thương, ông nhìn đi nhìn lại, cuối cùng xác định đây không phải là tốc độ tự lành mà mình có thể đạt được. Vết thương sâu như vậy mà lại lành nhanh như vậy... liên quan đến nước bọt của cháu gái!
Ông kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra kết luận giống như Đàn Thính: "Quả nhiên không hổ danh là người cá!"
"Ông ơi, sao ông lại đến đây?"
Sao biển nằm im không nhúc nhích, hôm nay chuyển nhà ông cũng tích cực tham gia khuân vác đồ đạc, cứ nói tay đã khỏi rồi không vận động thì khó chịu, cả ngày bận rộn, người già chân tay mỏi nhừ.
"Ông thấy cháu không ở nhà, bèn xuống biển bơi. Mệt quá, nằm nghỉ một lát. Không ngờ cháu cũng ở dưới biển." Sao biển trả lời một cách uể oải.
Lúc xuống Đàn Thính không chào ông, vốn dĩ cô cũng chỉ định xuống chạm nước biển một chút rồi về, ai ngờ lại có nhiều chuyện bất ngờ và niềm vui bất ngờ như vậy chứ.
Nghĩ đến năng lực vừa mới phát hiện của mình, mắt Đàn Thính sáng lên: "Ông ơi, ông không sợ đau đúng không?"
Cô tiến lại gần sao biển trên tảng đá. Dưới ánh mắt nghi ngờ của ông, cô giơ tay phải lên, đầu ngón tay đã mọc ra móng tay màu xanh.
Cô nhanh như chớp rạch một đường trên cánh tay của sao biển, một vết thương sâu hoắm xuất hiện.
Lúc sao biển còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, cô hơi ngại ngùng cười cười, sau đó lấy nước bọt nhổ "phụt" một cái vào vết thương của ông.
"Á á á..." Ssao biển hét lên rồi lật người dậy.
Đàn Thính hoảng hốt: "Sao vậy? Sao vậy, ông?"
Chẳng lẽ nước bọt không chữa lành vết thương cho ông, mà ngược lại còn khôi phục cảm giác đau của ông?
"Sao lại nhổ nước bọt vào người khác vậy! Dơ quá á á á!!!" Tuy sao biển là một ngư dân đánh cá, nhưng không có nghĩa là ông không thích sạch sẽ, nhổ nước bọt thẳng vào người khác như vậy thật là không ra gì!
"Cái gì tốt không học lại học cái này! Nghĩ thế nào vậy! Còn nhổ vào ông của cháu, thật là hư hỏng!"
Sao biển nhảy "ùm" xuống biển, ra sức bơi vòng quanh để rửa sạch người, vừa nhanh chóng vẫy vùng cánh tay vừa dạy dỗ cháu gái.
Mắt cô sáng rực chỉ vào chỗ vừa bị mình rạch, lúc này đã lành lại thành một đường mảnh.
Lúc này sao biển mới phát hiện ra vết thương, ông nhìn đi nhìn lại, cuối cùng xác định đây không phải là tốc độ tự lành mà mình có thể đạt được. Vết thương sâu như vậy mà lại lành nhanh như vậy... liên quan đến nước bọt của cháu gái!
Ông kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra kết luận giống như Đàn Thính: "Quả nhiên không hổ danh là người cá!"
5
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
