TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

"Được rồi, được rồi, đừng nổi giận với nó nữa." Mẹ Trì đứng sang bên nói giúp: "Tiểu Tuấn, cha mẹ biết hồi nhỏ con thích Chử Vân..."

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con là Tiểu Tuấn." Trì Sính sắc mặt tối sầm: "Hơn nữa, hồi nhỏ con thích ai?"

"Tiểu Tuấn" là nhũ danh của cậu ta.

Trì Sính tên thật là Trì Sính Tuấn, có nghĩa là con ngựa nhanh nhẹn.

Sau này cậu ta ghét cái tên này, liền ép cha mẹ đi đổi tên, bỏ đi chữ Tuấn.

Cha Trì không để tâm: "Con không thích thằng bé? Vậy sao hồi nhỏ con hay chạy sang nhà bên, trời tối mới chịu về? Omega trong nhà họ Chử hình như chỉ có Chử Vân thôi mà?"

Trì Sính cứng người, vẻ mặt có chút không tự nhiên, bướng bỉnh đáp: "Không nhớ."

"Chỉ cần con chịu trở về nước và thể hiện thái độ, nhà họ Chử chắc chắn sẽ chọn con." Mẹ Trì tiếp tục nói: "Điều duy nhất cản trở chính là anh trai của Chử Vân, Chử Mạch, cậu ta chắc chắn không thích con. Nhưng không sao, chỉ cần Chử Vân thích..."

"Ai nói anh ấy không thích con?" Nghe thấy vậy, Trì Sính không thử đồ nữa, tức giận cắt lời mẹ: "Mẹ, sao mẹ có thể nói lung tung vậy?"

Mẹ Trì vội vàng nói: "Chử Vân đương nhiên thích con."

"Con nói không phải Chử Vân!" Trì Sính tăng âm lượng.

Cha mẹ Trì đều ngớ người.

"Không phải Chử Vân, vậy là Chử Mạch?" Cha Trì phản ứng lại, nói: "Hồi nhỏ con quả thật phiền phức, nếu cha là Chử Mạch cha cũng thấy con phiền."

Trì Sính mặt mày tối sầm, đóng cửa bỏ đi khỏi phòng thay đồ.

Cha Trì tức giận: "Thằng nhóc này lại phát điên gì nữa? Nói con vài câu mà con không vui! Nói thật, nhìn xem Chử Mạch kìa, đều là alpha mà sao hai người lại cách biệt thế?"

Trì Sính không thèm để ý đến tiếng nói của cha.

Quay lại phòng, Trì Sính mở một chiếc vali, trong đó chứa nhiều món đồ.

Một số khối gỗ, búp bê, phong bì...

Và một chiếc sơ mi trắng.

Trì Sính lấy chiếc sơ mi trắng ra, đặt lên giường.

Chiếc sơ mi trắng này không phù hợp với kích thước của Trì Sính, kiểu dáng cũng không phải cậu ta thích mặc.

Nhìn có vẻ vẫn mới và được giữ gìn rất tốt, nhưng vẫn có một vài dấu vết của thời gian.

Trì Sính cầm chiếc áo sơ mi lên, đưa đến gần mũi ngửi một chút, mùi của bột giặt bạc hà vẫn còn vương lại.

Nhưng lại không còn cảm giác quen thuộc như trước kia.

Chẳng bao lâu nữa, Trì Sính sẽ về nước để gặp lại chủ nhân của chiếc áo sơ mi này.

Trì Sính cẩn thận gấp chiếc áo lại, đặt vào trong túi giấy kraft rồi tính toán múi giờ, gửi một tin nhắn cho Chử Vân, thông báo rằng cậu ta sắp về nước.

Chử Vân ngạc nhiên nói: "Sao lại đột nhiên về nước?"

Trì Sính: "Vì cái độ tương xứng chết tiệt đó."

Chử Vân: "À, vậy thì đừng về nữa, chúng ta chẳng có khả năng đâu."

Trì Sính: "Vậy thì thật là cảm ơn trời đất."

Chử Vân từ nhỏ đã không thích Trì Sính.

Mọi người luôn đùa cợt rằng Trì Sính thích cậu ấy nhưng Chử Vân biết rất rõ rằng Trì Sính chưa bao giờ thích cậu ấy.

Ngược lại, mỗi lần Trì Sính đến nhà Chử Vân, mục đích của cậu ta không phải để chơi với Chử Vân mà là để thu hút sự chú ý của anh trai Chử Mạch.

Trì Sính là con trai một nên rất ghen tỵ với việc Chử Vân có anh trai.

Đặc biệt là mỗi lần cậu ta thấy Chử Mạch đến đón Chử Vân từ trường mẫu giáo thì luôn chăm chú nhìn theo.

Trì Sính đã từng nói với Chử Vân: "Giá mà Chử Mạch là anh trai của tôi."

Và câu trả lời của Chử Vân là: "Cậu đừng có mơ giành anh trai tôi!"

Lúc đầu, Trì Sính chỉ làm vài trò đùa để thu hút sự chú ý của Chử Mạch.

Ví dụ như vô tình làm đổ đồ chơi, đá bóng vào người Chử Mạch, khiến Chử Mạch phải giúp cậu ta dọn dẹp đống hỗn độn ấy.

Cho đến một lần, khi Chử Mạch vừa vào trung học và nhận được một bức thư tình sau giờ học, Trì Sính, một học sinh tiểu học, đã vô tình nhìn thấy.

Trì Sính vì ghen tị mà đã tố cáo với bố mẹ của Chử Vân rằng Chử Mạch định bỏ trốn cùng một cô gái.

Chử Mạch bị gọi vào phòng làm việc của bố mẹ và bị mắng một trận. Chử Vân tức giận đến mức đấm Trì Sính.

Khi Chử Mạch ra khỏi phòng làm việc, chỉ nói hai chữ với Trì Sính: "Nhàm chán."

Anh thậm chí không nhìn Trì Sính lấy một lần.

Kế hoạch không thành, Trì Sính cảm thấy bị sỉ nhục, mắt đỏ ngầu, còn lén lút rơi một vài giọt nước mắt, tuy Chử Vân cũng không hiểu tại sao Trì Sính tố cáo mà lại khóc.

Từ đó, tính cách của Trì Sính thay đổi hoàn toàn, trở nên rất xấu tính.

Cậu ta không ngừng làm bẩn đồ của Chử Mạch, làm mất khăn tay của Chử Mạch, phá hoại các cuộc hẹn của Chử Mạch và bạn bè…

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.