0 chữ
Chương 50
Chương 50: Nỗi sợ mỗi đêm
Ngụy Minh len lén liếc sang Trưởng phòng Đường, hy vọng ông sẽ ra mặt “dẹp yên” cái tổ lái đang chạy quá nhanh trong phòng.
Nhưng đáng tiếc, ông Đường chỉ giả vờ ngáp một cái, xong quay mặt vào tường như chẳng hay biết gì.
Lục Kiến Quốc thì cúi đầu đếm ngón tay, sống chết không hó hé.
Dạo gần đây, Ngụy Minh cảm thấy… sức lực cạn dần.
Không phải do việc cơ quan, mà là… việc gia đình.
Vợ hắn sốt ruột chuyện con cái, cả ngày thúc giục, còn hắn thì… càng bị hối, càng áp lực.
Việc nên là “chuyện vui”, giờ thành… “nỗi sợ mỗi đêm”.
Trưởng phòng Đường và Lục Kiến Quốc tuy lớn tuổi hơn, không bị vợ hối, nhưng tình hình… cũng chẳng sáng sủa hơn.
“Lực bất tòng tâm”, có khổ mà không dám than, chỉ biết ngồi đó mà lắc đầu chép miệng.
Ngụy Minh tính giở bài cũ, “nói móc” Tống Quan Thư để hạ uy tín. Ai ngờ gậy ông đập lưng ông, chưa ai xấu hổ, chỉ thấy chính mình bị... chìm nghỉm.
Đành cắn răng chịu trận đến tận giờ tan ca.
Tiếng chuông vang lên, Khương Lăng như được giải thoát, vơ lấy khăn quàng rồi bay ra khỏi văn phòng như tên bắn.
Vừa rẽ vào hành lang, liền... bụp, va phải một người.
Là Khương Liên – chị cả.
Chị đỡ em gái dậy, trách yêu:
“Sao chạy hấp tấp vậy? Ngoài trời trơn lắm đấy. Té ra gãy răng thì khổ!”
Sau khi lễ phép chào hỏi vài đồng nghiệp trong phòng tài vụ, Khương Liên liền kéo em ra ngoài.
Trời lạnh, Khương Lăng mặc sẵn áo bông dày, quấn mấy lớp khăn kín tới tận mày, chỉ lộ đúng đôi mắt đen láy.
Gió bấc ngoài trời thổi rát mặt, mùa đông năm nay rét lạ, đã lập xuân mà chẳng ấm lên chút nào.
Hai chị em rẽ luôn vào căn tin nhà máy, cũng chính là điểm đến ban đầu của Khương Lăng.
Căn tin buổi tối chủ yếu hâm lại đồ thừa từ trưa.
Khương Lăng chỉ gọi một cái bánh bao với dĩa rau luộc.
Khương Liên nhìn em nhai mà mặt mày nhăn nhó, đau lòng hơn người đang nhai.
“Không có miếng thịt, thật sự nuốt không nổi...” – Khương Lăng vừa ăn vừa mơ cảnh cắn miếng sườn kho béo mềm.
Khương Liên bật cười:
“Lần sau chị dắt ra quán quốc doanh, ăn đàng hoàng.”
Khương Lăng lắc đầu ngay:
“Thôi chị ơi. Để tiền mà mua đồ cho tụi nhỏ. Mua sữa, sắm áo mới còn hơn.”
Vài hôm trước nhà cửa căng như dây đàn, Khương Liên giận dỗi không về.
Tối qua mới chịu về lại nhà, sáng nay đã tranh thủ tìm Khương Lăng.
“Đêm qua chị mở cho bé Nhã với bé Thi lon hoa quả. Hai đứa mê lắm! Chị bảo là của cậu Tống mua, tụi nó cứ nhắn chị cảm ơn em với cậu suốt.”
Nghe tới đó, Khương Lăng hơi khựng lại, lặng im vài giây.
Nhà chồng Khương Liên là gia đình công nhân chính hiệu, nhưng bên nội lại có bà mẹ chồng... như bước ra từ sách dạy “phong kiến nâng cao”.
Tính khí khắt khe, trọng nam khinh nữ, cái gì ngon cũng nhường “thằng cháu đích tôn” bên nhà chú út.
Khương Liên cả tháng làm lụng, lương giao hết cho chồng.
Mua cho con gái hộp sữa, bà nội cũng nhăn mặt.
Mua cái váy hoa, lại nghe mắng: “Nuôi con gái không nên phung phí.”
Cha mẹ ruột chẳng giúp được, mà ông Khương Chí Phúc, dù biết rõ con gái lớn sống khổ, cũng chưa từng rút nổi một xu.
Nhưng đáng tiếc, ông Đường chỉ giả vờ ngáp một cái, xong quay mặt vào tường như chẳng hay biết gì.
Lục Kiến Quốc thì cúi đầu đếm ngón tay, sống chết không hó hé.
Dạo gần đây, Ngụy Minh cảm thấy… sức lực cạn dần.
Không phải do việc cơ quan, mà là… việc gia đình.
Vợ hắn sốt ruột chuyện con cái, cả ngày thúc giục, còn hắn thì… càng bị hối, càng áp lực.
Việc nên là “chuyện vui”, giờ thành… “nỗi sợ mỗi đêm”.
Trưởng phòng Đường và Lục Kiến Quốc tuy lớn tuổi hơn, không bị vợ hối, nhưng tình hình… cũng chẳng sáng sủa hơn.
“Lực bất tòng tâm”, có khổ mà không dám than, chỉ biết ngồi đó mà lắc đầu chép miệng.
Đành cắn răng chịu trận đến tận giờ tan ca.
Tiếng chuông vang lên, Khương Lăng như được giải thoát, vơ lấy khăn quàng rồi bay ra khỏi văn phòng như tên bắn.
Vừa rẽ vào hành lang, liền... bụp, va phải một người.
Là Khương Liên – chị cả.
Chị đỡ em gái dậy, trách yêu:
“Sao chạy hấp tấp vậy? Ngoài trời trơn lắm đấy. Té ra gãy răng thì khổ!”
Sau khi lễ phép chào hỏi vài đồng nghiệp trong phòng tài vụ, Khương Liên liền kéo em ra ngoài.
Trời lạnh, Khương Lăng mặc sẵn áo bông dày, quấn mấy lớp khăn kín tới tận mày, chỉ lộ đúng đôi mắt đen láy.
Gió bấc ngoài trời thổi rát mặt, mùa đông năm nay rét lạ, đã lập xuân mà chẳng ấm lên chút nào.
Căn tin buổi tối chủ yếu hâm lại đồ thừa từ trưa.
Khương Lăng chỉ gọi một cái bánh bao với dĩa rau luộc.
Khương Liên nhìn em nhai mà mặt mày nhăn nhó, đau lòng hơn người đang nhai.
“Không có miếng thịt, thật sự nuốt không nổi...” – Khương Lăng vừa ăn vừa mơ cảnh cắn miếng sườn kho béo mềm.
Khương Liên bật cười:
“Lần sau chị dắt ra quán quốc doanh, ăn đàng hoàng.”
Khương Lăng lắc đầu ngay:
“Thôi chị ơi. Để tiền mà mua đồ cho tụi nhỏ. Mua sữa, sắm áo mới còn hơn.”
Vài hôm trước nhà cửa căng như dây đàn, Khương Liên giận dỗi không về.
Tối qua mới chịu về lại nhà, sáng nay đã tranh thủ tìm Khương Lăng.
“Đêm qua chị mở cho bé Nhã với bé Thi lon hoa quả. Hai đứa mê lắm! Chị bảo là của cậu Tống mua, tụi nó cứ nhắn chị cảm ơn em với cậu suốt.”
Nhà chồng Khương Liên là gia đình công nhân chính hiệu, nhưng bên nội lại có bà mẹ chồng... như bước ra từ sách dạy “phong kiến nâng cao”.
Tính khí khắt khe, trọng nam khinh nữ, cái gì ngon cũng nhường “thằng cháu đích tôn” bên nhà chú út.
Khương Liên cả tháng làm lụng, lương giao hết cho chồng.
Mua cho con gái hộp sữa, bà nội cũng nhăn mặt.
Mua cái váy hoa, lại nghe mắng: “Nuôi con gái không nên phung phí.”
Cha mẹ ruột chẳng giúp được, mà ông Khương Chí Phúc, dù biết rõ con gái lớn sống khổ, cũng chưa từng rút nổi một xu.
25
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
