0 chữ
Chương 30
Chương 30
“Tâm Tâm, con rối nhỏ cũng cần ngủ ngoan nha.” Lục Điệp Khanh nhẹ giọng dặn dò. Đây đâu có giống như đang nói chuyện với một con rối gỗ chứ?
Trịnh Tuyết Ninh cả đời này chưa từng bị ai dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy dỗ dành. Không ai dám như vậy. Trớ trêu thay Lục Điệp Khanh hoàn toàn không biết, con rối gỗ của mình đang chứa một vị Hoàng Thái Nữ kiêu ngạo. Nàng cứ thế thể hiện hết mặt dịu dàng đáng yêu của mình trước mặt con rối nhỏ.
Trịnh Tuyết Ninh, ai nói con rối cần ngủ?
Hoàng Thái Nữ hiếm khi nổi lòng phản nghịch, nhưng lại không muốn bại lộ thân phận, cũng không muốn để Lục Điệp Khanh biết mình ở trong thân xác con rối này có thể tự do điều khiển nó hành động. Vì thế chỉ có thể tranh luận với Lục Điệp Khanh trong lòng.
“Ừm? Tâm Tâm, sao ta lại cảm thấy ngươi như thể nghe hiểu được lời ta nói vậy.” Cơn buồn ngủ mơ màng của Lục Điệp Khanh khi nhìn con rối nhỏ nhà mình dần dần tan biến.
Mái tóc dài mượt mà của nàng rủ xuống bờ vai, vài sợi tóc rơi lên con rối gỗ, khẽ lướt qua, mang đến cho người sau cảm giác hơi nhồn nhột. Trịnh Tuyết Ninh như bị điểm huyệt, bỗng cứng đờ không dám động đậy.
Từ khi sinh ra đã là trữ quân, làm Hoàng Thái Nữ bao nhiêu năm nay, trước nay đều là nàng ngồi ở vị trí cao xem xét người khác. Đây là lần đầu tiên Trịnh Tuyết Ninh bị người khác quan sát cẩn thận đến vậy. Có khoảnh khắc, nàng thậm chí cảm thấy linh hồn bên trong con rối gỗ này sắp bị cô gái này nhìn thấu.
Cũng may, chỉ nhìn chằm chằm nàng một lát, Lục Điệp Khanh liền nằm lại xuống, ôm chặt con rối gỗ.
“Buồn ngủ quá đi. Vừa rồi ta còn tưởng Tâm Tâm ngươi đang nói chuyện với ta.”
Hoàng Thái Nữ không dám hé răng, nhưng trong lòng thì thầm mắng không ngừng.
Ấy thế mà Lục Điệp Khanh lại như nghe thấy gì đó, đôi mắt vốn định nhắm lại lại mở bừng ra sáng lấp lánh.
“Ta nghe thấy rồi!” Thiếu nữ nhỏ nhắn kích động hẳn lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến không dấu vết.
Dường như để chứng minh mình không phải đang mơ hay gặp ảo giác, Lục Điệp Khanh đến giày tất cũng chưa kịp xỏ, liền để chân trần với đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đạp lên nền đất đi tìm đèn dầu.
Trịnh Tuyết Ninh nhìn thấy bộ dạng kích động như vậy của nàng, trong lòng tức thì hoảng hốt. Đối với Hoàng Thái Nữ mà nói, diễn biến tâm lý như vậy quả thực quá hiếm thấy.
Nàng có chút bực bội, sao mình lại đấu khẩu trong lòng với cô gái này làm gì. Rõ ràng chỉ cần chịu đựng đến hừng đông là có thể bình an vô sự trở về thân thể của mình. Vậy mà nàng lại tự rước thêm phiền phức.
“Tâm Tâm...” Sau khi Lục Điệp Khanh thắp đèn dầu, lại lóc cóc chạy về. Nhìn bộ dạng nhiệt tình này của nàng, lúm đồng tiền trên má rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời như chứa đựng ngàn vạn vì sao.
Chẳng hiểu sao, Trịnh Tuyết Ninh bỗng nhiên có chút né tránh.
Nàng trong thân xác con rối, theo bản năng lùi lại nửa bước.
Rồi sau đó thì hỏng bét!
Con rối gỗ đang nằm yên trên giường lại tự mình dịch về sau một tấc, giống như có linh tính, có sinh mệnh, có thể tự do hành động. Đây quả thực là chưa đánh đã khai!
Đèn dầu vừa được thắp lên, trên giường sáng rõ. Lục Điệp Khanh dám chỉ trời chỉ đất mà thề, nàng tuyệt đối không có nhìn lầm! Con rối nhỏ của nàng sống lại rồi! Còn biết cử động nữa!
Biết rõ đây là sự thật, không phải ảo giác của mình, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Điệp Khanh kích động đến đỏ bừng, đôi mắt hạnh ngấn nước chớp hai cái.
“Ta…” Nàng bỗng trở nên câu nệ và căng thẳng.
Đôi mắt trong veo sâu thẳm của thiếu nữ nhìn chằm chằm con rối gỗ, rồi lại rời mắt đi, nhìn chăm chú vào mũi chân mình, không dám đến gần.
Nàng thu lại vẻ nhiệt tình kích động lúc nãy, chỉ co người ở mép giường, trông nhút nhát sợ sệt, hoàn toàn khác hẳn với trước đó.
Nàng bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải. Trước đây khi con rối gỗ còn chưa điểm linh thành công, Lục Điệp Khanh còn có thể ôm nó mà lải nhải đủ thứ, đặt tên cho nó, kể chuyện xảy ra ban ngày, khóc trước mặt nó cũng không thấy đỏ mặt.
Trịnh Tuyết Ninh cả đời này chưa từng bị ai dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy dỗ dành. Không ai dám như vậy. Trớ trêu thay Lục Điệp Khanh hoàn toàn không biết, con rối gỗ của mình đang chứa một vị Hoàng Thái Nữ kiêu ngạo. Nàng cứ thế thể hiện hết mặt dịu dàng đáng yêu của mình trước mặt con rối nhỏ.
Trịnh Tuyết Ninh, ai nói con rối cần ngủ?
Hoàng Thái Nữ hiếm khi nổi lòng phản nghịch, nhưng lại không muốn bại lộ thân phận, cũng không muốn để Lục Điệp Khanh biết mình ở trong thân xác con rối này có thể tự do điều khiển nó hành động. Vì thế chỉ có thể tranh luận với Lục Điệp Khanh trong lòng.
“Ừm? Tâm Tâm, sao ta lại cảm thấy ngươi như thể nghe hiểu được lời ta nói vậy.” Cơn buồn ngủ mơ màng của Lục Điệp Khanh khi nhìn con rối nhỏ nhà mình dần dần tan biến.
Từ khi sinh ra đã là trữ quân, làm Hoàng Thái Nữ bao nhiêu năm nay, trước nay đều là nàng ngồi ở vị trí cao xem xét người khác. Đây là lần đầu tiên Trịnh Tuyết Ninh bị người khác quan sát cẩn thận đến vậy. Có khoảnh khắc, nàng thậm chí cảm thấy linh hồn bên trong con rối gỗ này sắp bị cô gái này nhìn thấu.
Cũng may, chỉ nhìn chằm chằm nàng một lát, Lục Điệp Khanh liền nằm lại xuống, ôm chặt con rối gỗ.
“Buồn ngủ quá đi. Vừa rồi ta còn tưởng Tâm Tâm ngươi đang nói chuyện với ta.”
Hoàng Thái Nữ không dám hé răng, nhưng trong lòng thì thầm mắng không ngừng.
“Ta nghe thấy rồi!” Thiếu nữ nhỏ nhắn kích động hẳn lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến không dấu vết.
Dường như để chứng minh mình không phải đang mơ hay gặp ảo giác, Lục Điệp Khanh đến giày tất cũng chưa kịp xỏ, liền để chân trần với đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đạp lên nền đất đi tìm đèn dầu.
Trịnh Tuyết Ninh nhìn thấy bộ dạng kích động như vậy của nàng, trong lòng tức thì hoảng hốt. Đối với Hoàng Thái Nữ mà nói, diễn biến tâm lý như vậy quả thực quá hiếm thấy.
Nàng có chút bực bội, sao mình lại đấu khẩu trong lòng với cô gái này làm gì. Rõ ràng chỉ cần chịu đựng đến hừng đông là có thể bình an vô sự trở về thân thể của mình. Vậy mà nàng lại tự rước thêm phiền phức.
Chẳng hiểu sao, Trịnh Tuyết Ninh bỗng nhiên có chút né tránh.
Nàng trong thân xác con rối, theo bản năng lùi lại nửa bước.
Rồi sau đó thì hỏng bét!
Con rối gỗ đang nằm yên trên giường lại tự mình dịch về sau một tấc, giống như có linh tính, có sinh mệnh, có thể tự do hành động. Đây quả thực là chưa đánh đã khai!
Đèn dầu vừa được thắp lên, trên giường sáng rõ. Lục Điệp Khanh dám chỉ trời chỉ đất mà thề, nàng tuyệt đối không có nhìn lầm! Con rối nhỏ của nàng sống lại rồi! Còn biết cử động nữa!
Biết rõ đây là sự thật, không phải ảo giác của mình, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Điệp Khanh kích động đến đỏ bừng, đôi mắt hạnh ngấn nước chớp hai cái.
“Ta…” Nàng bỗng trở nên câu nệ và căng thẳng.
Đôi mắt trong veo sâu thẳm của thiếu nữ nhìn chằm chằm con rối gỗ, rồi lại rời mắt đi, nhìn chăm chú vào mũi chân mình, không dám đến gần.
Nàng thu lại vẻ nhiệt tình kích động lúc nãy, chỉ co người ở mép giường, trông nhút nhát sợ sệt, hoàn toàn khác hẳn với trước đó.
Nàng bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải. Trước đây khi con rối gỗ còn chưa điểm linh thành công, Lục Điệp Khanh còn có thể ôm nó mà lải nhải đủ thứ, đặt tên cho nó, kể chuyện xảy ra ban ngày, khóc trước mặt nó cũng không thấy đỏ mặt.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
