0 chữ
Chương 1
Chương 1
Tuyết lại rơi.
Mỗi năm đến độ này, Lục Điệp Khanh đều cảm thấy thật khó khăn để chống chọi.
Nàng bước ra từ Tàng Thư Các, ngước nhìn nền trời đang dần sẫm tối, vội rụt đôi tay nhỏ nhắn vào ống tay áo rộng, bờ vai gầy mảnh khẽ run lên. Chiếc áo bông vải thô màu tro xám khoác trên người khiến nàng trông chẳng khác nào một chú chuột nhắt ẩn mình, không hề thu hút sự chú ý.
Vậy mà, chỉ cần chú chuột nhắt ấy ngẩng đầu, người ta sẽ lập tức bị hút hồn bởi gương mặt đẹp tựa tiên nữ, một vẻ đẹp tinh xảo đến nghẹt thở. ường như nàng sinh ra là để được người đời nâng niu trên tay, hết mực yêu chiều.
Nhưng tiếc thay, Lục Điệp Khanh lại chẳng có được số mệnh ấy.
Nàng chỉ là một con tin.
Dẫu mang danh phận tiểu quận chúa, nàng vẫn phải sống những ngày lén lút, tựa một nha hoàn thấp kém, chỉ mong sao không bị người đời để mắt tới quá nhiều.
“Ngươi lại đến tìm đọc sách về bí thuật tạo con rối đấy à?” Tiểu cung nữ canh giữ Tàng Thư Các thấy Lục Điệp Khanh bước ra, không khỏi tò mò cất tiếng hỏi.
Lục Điệp Khanh vội nở nụ cười tươi tắn, từ trong tay áo lấy ra một viên dạ minh châu sáng lấp lánh, nhẹ nhàng đưa cho cô gái.
“Đúng vậy. Chỉ có ở Triều Anh Quốc này mới có được Tàng Thư Các đồ sộ đến thế. Thật phiền ngươi đã chiếu cố cho ta vào trong.”
Vốn đã có lòng thương cảm với vị tiểu quận chúa mảnh mai, nay lại được tặng một viên dạ minh châu quý giá, tiểu cung nữ mừng rỡ ra mặt.
“Có đáng gì đâu. Sau này ngươi muốn vào đọc sách, cứ lựa lúc ta trực mà vào, ta sẽ canh chừng giúp ngươi, đừng lo.”
Lời cam đoan chắc như đinh đóng cột này cũng có nghĩa là, từ nay về sau, nàng sẽ mắt nhắm mắt mở cho vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này tự do ra vào Tàng Thư Các.
Đổi lại là người khác, tiểu cung nữ chưa chắc đã dễ dãi đến vậy, bởi Tàng Thư Các xét cho cùng vẫn là nơi trọng yếu của hoàng cung.
Thường chỉ có các hoàng tử, công chúa, hay vài vị phi tần rảnh rỗi buồn chán mới có hứng thú ghé qua. Nơi đây dẫu là thư viện hoàng gia, nhưng biết làm sao khi vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này lại là con tin, sống ngay giữa lòng cung cấm.
Mà điều quan trọng hơn cả là tiểu cung nữ quả thực chưa từng gặp ai đẹp đến như vậy. Mỗi ngày được thấy vị quận chúa đáng thương hé môi cười với mình, tâm trạng của nàng cũng vui vẻ hẳn lên, lòng bất giác lại dấy lên niềm thương hoa tiếc ngọc.
Nhận được lời hứa của tiểu cung nữ, lòng Lục Điệp Khanh như trút được gánh nặng, vững tâm hơn hẳn. Nàng nán lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới quay gót, hướng về nơi ở heo hút lạnh lẽo của mình.
Trên đường về, nàng cố gắng chọn những lối đi khuất nẻo, ít người qua lại nhất có thể. Thế nhưng khi ngang qua khu cung điện cuối cùng, nàng vẫn không tránh khỏi việc chạm mặt một lão ma ma dáng người thô kệch, kẻ chuyên quản thúc đám cung nhân và con tin trong khu vực này.
Mỗi năm đến độ này, Lục Điệp Khanh đều cảm thấy thật khó khăn để chống chọi.
Nàng bước ra từ Tàng Thư Các, ngước nhìn nền trời đang dần sẫm tối, vội rụt đôi tay nhỏ nhắn vào ống tay áo rộng, bờ vai gầy mảnh khẽ run lên. Chiếc áo bông vải thô màu tro xám khoác trên người khiến nàng trông chẳng khác nào một chú chuột nhắt ẩn mình, không hề thu hút sự chú ý.
Vậy mà, chỉ cần chú chuột nhắt ấy ngẩng đầu, người ta sẽ lập tức bị hút hồn bởi gương mặt đẹp tựa tiên nữ, một vẻ đẹp tinh xảo đến nghẹt thở. ường như nàng sinh ra là để được người đời nâng niu trên tay, hết mực yêu chiều.
Nhưng tiếc thay, Lục Điệp Khanh lại chẳng có được số mệnh ấy.
Nàng chỉ là một con tin.
Dẫu mang danh phận tiểu quận chúa, nàng vẫn phải sống những ngày lén lút, tựa một nha hoàn thấp kém, chỉ mong sao không bị người đời để mắt tới quá nhiều.
Lục Điệp Khanh vội nở nụ cười tươi tắn, từ trong tay áo lấy ra một viên dạ minh châu sáng lấp lánh, nhẹ nhàng đưa cho cô gái.
“Đúng vậy. Chỉ có ở Triều Anh Quốc này mới có được Tàng Thư Các đồ sộ đến thế. Thật phiền ngươi đã chiếu cố cho ta vào trong.”
Vốn đã có lòng thương cảm với vị tiểu quận chúa mảnh mai, nay lại được tặng một viên dạ minh châu quý giá, tiểu cung nữ mừng rỡ ra mặt.
“Có đáng gì đâu. Sau này ngươi muốn vào đọc sách, cứ lựa lúc ta trực mà vào, ta sẽ canh chừng giúp ngươi, đừng lo.”
Lời cam đoan chắc như đinh đóng cột này cũng có nghĩa là, từ nay về sau, nàng sẽ mắt nhắm mắt mở cho vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này tự do ra vào Tàng Thư Các.
Thường chỉ có các hoàng tử, công chúa, hay vài vị phi tần rảnh rỗi buồn chán mới có hứng thú ghé qua. Nơi đây dẫu là thư viện hoàng gia, nhưng biết làm sao khi vị tiểu quận chúa Thiểm Quốc này lại là con tin, sống ngay giữa lòng cung cấm.
Mà điều quan trọng hơn cả là tiểu cung nữ quả thực chưa từng gặp ai đẹp đến như vậy. Mỗi ngày được thấy vị quận chúa đáng thương hé môi cười với mình, tâm trạng của nàng cũng vui vẻ hẳn lên, lòng bất giác lại dấy lên niềm thương hoa tiếc ngọc.
Nhận được lời hứa của tiểu cung nữ, lòng Lục Điệp Khanh như trút được gánh nặng, vững tâm hơn hẳn. Nàng nán lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới quay gót, hướng về nơi ở heo hút lạnh lẽo của mình.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
