0 chữ
Chương 49
Chương 49: Thật sự là tới đây để hưởng thụ đấy à?
Sư Tri Trữ lạnh lùng nhếch môi, xoay mặt đi, khoanh tay đứng bất động.
Thấy nàng bất lực cam chịu, Cố Uẩn Quang khẽ bật cười, cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Trong phòng tĩnh lặng, ấm áp, mùi hương thoang thoảng lan tỏa, nhưng Sư Tri Trữ lại không thể đứng lâu. Cả người mỏi nhừ, hai chân mỏi rã rời, chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ánh mắt nàng đảo quanh một vòng, ngồi xổm dưới đất thì khó chịu, tựa vào tường cũng chẳng dễ chịu gì, cuối cùng dừng lại ở chiếc trường kỷ đối diện bình phong.
Mang tâm lý “hắn chắc sẽ không gϊếŧ mình lúc này”, lại không muốn bản thân phải chịu ấm ức, nàng đường hoàng bước tới, quấn chặt áo choàng, thoải mái nằm xuống trường kỷ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngòi bút trong tay hắn đang lướt trên giấy, nét mực dần nhạt đi. Hắn vốn định gọi người tới châm thêm mực, nhưng vừa ngẩng đầu thì phát hiện bên cạnh đã chẳng còn ai.
Ánh mắt hắn hơi chuyển, rồi dừng lại nơi chiếc ghế nhỏ phía bên kia, vẻ mặt cũng trầm xuống.
Người con gái đang nằm trên trường kỷ, vóc dáng mảnh mai yếu ớt gần như lọt thỏm trong lớp áo choàng rộng thùng thình, thậm chí đôi giày bị ướt vì tuyết cũng vô tư gác lên ghế.
"Thật sự là tới đây để hưởng thụ đấy à?" Cố Uẩn Quang lẩm bẩm, đứng dậy, tiện tay cầm lấy thanh kiếm dài bên cạnh.
Hắn bước tới đứng trước trường kỷ, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nàng.
Lúc này nàng có vẻ đã rất buồn ngủ, đầu tựa nghiêng vào nệm, mái mũ trùm lên nửa đầu, hai gò má ửng hồng vì hơi ấm trong phòng, vài sợi tóc rối buông xuống, phủ lên làn da trắng như tuyết. Đôi môi đỏ hồng, rõ nét hình dáng, mang vẻ đẹp trong trẻo pha chút mê hoặc.
Nhìn qua yếu ớt đến mức chỉ cần một tay là bóp vỡ, vừa thanh thuần lại vừa đáng thương.
Cố Uẩn Quang ngắm nhìn thật lâu, rồi thu kiếm, quay về bàn, tiếp tục cầm bút viết tiếp.
Một con tiểu xà toàn thân trắng như tuyết từ cổ tay hắn trườn ra, cái đuôi nhỏ đung đưa chầm chậm, bò tới bên trường kỷ, cuộn lấy cổ chân Sư Tri Trữ rồi há miệng cắn xuống.
Sư Tri Trữ trong giấc ngủ cảm nhận được cơn đau, muốn tỉnh dậy nhưng lại rơi vào trạng thái mê man hơn.
Cánh tay đang ôm túi sưởi cũng buông thõng khỏi ghế, hai gò má vốn đã hồng lại càng ửng lên thêm mấy phần.
Tiểu xà cắn xong thì chui về.
Người bên bàn dường như không hề nhận ra điều gì, nhưng đường nét lạnh lẽo giữa chân mày cũng dịu đi vài phần.
Hoàng hôn ráng đỏ, bóng chiều phủ khắp bốn bề.
Thấy nàng bất lực cam chịu, Cố Uẩn Quang khẽ bật cười, cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Trong phòng tĩnh lặng, ấm áp, mùi hương thoang thoảng lan tỏa, nhưng Sư Tri Trữ lại không thể đứng lâu. Cả người mỏi nhừ, hai chân mỏi rã rời, chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ánh mắt nàng đảo quanh một vòng, ngồi xổm dưới đất thì khó chịu, tựa vào tường cũng chẳng dễ chịu gì, cuối cùng dừng lại ở chiếc trường kỷ đối diện bình phong.
Mang tâm lý “hắn chắc sẽ không gϊếŧ mình lúc này”, lại không muốn bản thân phải chịu ấm ức, nàng đường hoàng bước tới, quấn chặt áo choàng, thoải mái nằm xuống trường kỷ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngòi bút trong tay hắn đang lướt trên giấy, nét mực dần nhạt đi. Hắn vốn định gọi người tới châm thêm mực, nhưng vừa ngẩng đầu thì phát hiện bên cạnh đã chẳng còn ai.
Người con gái đang nằm trên trường kỷ, vóc dáng mảnh mai yếu ớt gần như lọt thỏm trong lớp áo choàng rộng thùng thình, thậm chí đôi giày bị ướt vì tuyết cũng vô tư gác lên ghế.
"Thật sự là tới đây để hưởng thụ đấy à?" Cố Uẩn Quang lẩm bẩm, đứng dậy, tiện tay cầm lấy thanh kiếm dài bên cạnh.
Hắn bước tới đứng trước trường kỷ, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nàng.
Lúc này nàng có vẻ đã rất buồn ngủ, đầu tựa nghiêng vào nệm, mái mũ trùm lên nửa đầu, hai gò má ửng hồng vì hơi ấm trong phòng, vài sợi tóc rối buông xuống, phủ lên làn da trắng như tuyết. Đôi môi đỏ hồng, rõ nét hình dáng, mang vẻ đẹp trong trẻo pha chút mê hoặc.
Nhìn qua yếu ớt đến mức chỉ cần một tay là bóp vỡ, vừa thanh thuần lại vừa đáng thương.
Một con tiểu xà toàn thân trắng như tuyết từ cổ tay hắn trườn ra, cái đuôi nhỏ đung đưa chầm chậm, bò tới bên trường kỷ, cuộn lấy cổ chân Sư Tri Trữ rồi há miệng cắn xuống.
Sư Tri Trữ trong giấc ngủ cảm nhận được cơn đau, muốn tỉnh dậy nhưng lại rơi vào trạng thái mê man hơn.
Cánh tay đang ôm túi sưởi cũng buông thõng khỏi ghế, hai gò má vốn đã hồng lại càng ửng lên thêm mấy phần.
Tiểu xà cắn xong thì chui về.
Người bên bàn dường như không hề nhận ra điều gì, nhưng đường nét lạnh lẽo giữa chân mày cũng dịu đi vài phần.
Hoàng hôn ráng đỏ, bóng chiều phủ khắp bốn bề.
5
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
