0 chữ
Chương 47
Chương 47: Nơi này là biệt viện để dưỡng thương sao?
"Hôm nay nàng ta đâu?" Cố Uẩn Quang tùy tiện hỏi.
Triệu Tạc nhận ra tâm trạng chủ tử lúc này không ổn, dè dặt đáp: "Bẩm chủ tử, thân thể còn chưa khỏi hẳn, hiện tại đang điều dưỡng."
Vừa dứt lời, bên trên liền truyền tới tiếng ngòi bút va vào nghiên mực.
"Điều dưỡng?" Cố Uẩn Quang ném bút sang một bên, tựa người vào ghế, mắt khẽ khép, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn hiện rõ: "Nơi này là biệt viện để dưỡng thương sao?"
Triệu Tạc lập tức cúi đầu, vội nói: "Chủ tử chờ một chút, nô tài đi mời người tới ngay."
Người ngồi phía trên khẽ gật đầu, yết hầu chuyển động nhẹ: "Ừ."
Triệu Tạc nhận lệnh, bước chân như mọc cánh chạy thẳng đến biệt viện.
Lúc này, Sư Tri Trữ vẫn đang ôm lò sưởi ngồi bên cửa sổ, ánh mắt an tĩnh lạnh lùng. Làn da nàng trắng đến gần như trong suốt, cả người toát ra vẻ trong sáng thanh nhã, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ tan biến vào không trung.
Triệu Tạc vừa bước vào liền thấy một khung cảnh như thế. Dù biết nàng từng tham gia vào chuyện cướp đoạt đồ của chủ tử, hắn vẫn không khỏi sinh lòng thương xót.
Rốt cuộc chuyện này không nên do nàng gánh chịu. Thậm chí... nàng còn chẳng biết chủ tử là ai.
Đúng là một kẻ vô tội xui xẻo.
Triệu Tạc vừa nghĩ vừa cau mày, nhưng ai bảo nàng đã lấy trộm đồ mà còn không chịu hé miệng nói nó ở đâu. Điều quan trọng hơn là, nàng lại có quan hệ quá mật thiết với Ninh vương.
Nếu không phải nàng gánh cơn khổ này, thì ai có thể thay?
"Hầy..." Hắn thật sự không nhịn được mà thở dài.
Sư Tri Trữ nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu lại, ánh mắt bình lặng. Một cơn gió lạnh thổi tới, mái tóc rối tung lướt qua mặt nàng, nàng đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt dửng dưng.
Triệu Tạc bước vào, cầm lấy chiếc áo choàng bên cạnh ném qua: "Chủ tử gọi người tới, mau khoác vào rồi theo ta đi."
Đón lấy tấm áo choàng dày nặng, Sư Tri Trữ cụp mắt, không lộ cảm xúc, đặt túi sưởi đang ôm trong lòng lên bậu cửa sổ, giọng nhàn nhạt: "Hắn lại nghĩ ra trò gì mới để tra tấn ta à?"
Triệu Tạc cũng không biết rõ, nhưng nghĩ đến việc chủ tử sắp đến kỳ phát độc, mà con tiểu xà lại có nguy cơ ngủ đông, thuốc lại không có, trong lòng hắn không tránh được dâng lên chút bực bội với nàng.
Hắn khoanh tay, hừ một tiếng đầy kỳ quái.
Sư Tri Trữ cũng không thèm để tâm, chỉ im lặng quấn chặt áo choàng quanh người, rồi bước đi về phía trước.
Triệu Tạc bước theo, đột nhiên nhớ ra điều gì liền quay lại lấy túi sưởi nàng để lại trong phòng.
Triệu Tạc nhận ra tâm trạng chủ tử lúc này không ổn, dè dặt đáp: "Bẩm chủ tử, thân thể còn chưa khỏi hẳn, hiện tại đang điều dưỡng."
Vừa dứt lời, bên trên liền truyền tới tiếng ngòi bút va vào nghiên mực.
"Điều dưỡng?" Cố Uẩn Quang ném bút sang một bên, tựa người vào ghế, mắt khẽ khép, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn hiện rõ: "Nơi này là biệt viện để dưỡng thương sao?"
Triệu Tạc lập tức cúi đầu, vội nói: "Chủ tử chờ một chút, nô tài đi mời người tới ngay."
Người ngồi phía trên khẽ gật đầu, yết hầu chuyển động nhẹ: "Ừ."
Triệu Tạc nhận lệnh, bước chân như mọc cánh chạy thẳng đến biệt viện.
Lúc này, Sư Tri Trữ vẫn đang ôm lò sưởi ngồi bên cửa sổ, ánh mắt an tĩnh lạnh lùng. Làn da nàng trắng đến gần như trong suốt, cả người toát ra vẻ trong sáng thanh nhã, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ tan biến vào không trung.
Rốt cuộc chuyện này không nên do nàng gánh chịu. Thậm chí... nàng còn chẳng biết chủ tử là ai.
Đúng là một kẻ vô tội xui xẻo.
Triệu Tạc vừa nghĩ vừa cau mày, nhưng ai bảo nàng đã lấy trộm đồ mà còn không chịu hé miệng nói nó ở đâu. Điều quan trọng hơn là, nàng lại có quan hệ quá mật thiết với Ninh vương.
Nếu không phải nàng gánh cơn khổ này, thì ai có thể thay?
"Hầy..." Hắn thật sự không nhịn được mà thở dài.
Sư Tri Trữ nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu lại, ánh mắt bình lặng. Một cơn gió lạnh thổi tới, mái tóc rối tung lướt qua mặt nàng, nàng đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt dửng dưng.
Triệu Tạc bước vào, cầm lấy chiếc áo choàng bên cạnh ném qua: "Chủ tử gọi người tới, mau khoác vào rồi theo ta đi."
Triệu Tạc cũng không biết rõ, nhưng nghĩ đến việc chủ tử sắp đến kỳ phát độc, mà con tiểu xà lại có nguy cơ ngủ đông, thuốc lại không có, trong lòng hắn không tránh được dâng lên chút bực bội với nàng.
Hắn khoanh tay, hừ một tiếng đầy kỳ quái.
Sư Tri Trữ cũng không thèm để tâm, chỉ im lặng quấn chặt áo choàng quanh người, rồi bước đi về phía trước.
Triệu Tạc bước theo, đột nhiên nhớ ra điều gì liền quay lại lấy túi sưởi nàng để lại trong phòng.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
