TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Khí chất bất khuất như lang sói

“Gϊếŧ ta đi. Như vậy Tần Chiếu còn thống khổ hơn.” Sư Tri Trữ gào lên, ánh mắt rực lửa, không hề che giấu sự mỉa mai.

“Gϊếŧ ngươi?” Hắn cười nhạt, lắc đầu.

“Không được.”

Hắn bật cười, giọng nhàn nhạt như không có gì quan trọng, nhưng câu nói lại như lưỡi dao trượt qua da thịt:

“Nhắc mới nhớ… da mỹ nhân mà dùng để vẽ, tốt nhất là khi vừa mới chết. Lúc ấy thân thể vẫn còn ấm, ngòi bút lướt qua từ từ nguội lạnh… mới là cảnh đẹp tuyệt mỹ nhất.”

Mái tóc dài che khuất gương mặt Sư Tri Trữ, y phục tuột khỏi bờ vai đang run rẩy. Mười ngón tay mảnh khảnh bấu chặt xuống nền đá, ép lên vân sen lạnh lẽo, gân xanh gồ lên như sắp vỡ.

“Ngươi có thể lui.” Cố Uẩn Quang thu mắt, buông lời hờ hững.

Thế nhưng, Sư Tri Trữ vẫn không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế phủ phục. Mái tóc như thác đổ che kín khuôn mặt, vết chí đỏ sau cổ đã ướt sũng, dính chặt vào tóc.

Thị nữ thấy vậy, toan bước tới đỡ thì bị nàng bất ngờ đẩy bật ra.

Sư Tri Trữ chậm rãi ngẩng đầu, xuyên qua làn tóc rối tung, đôi mắt đẫm nước mở lớn như hắc ngọc, không rời khỏi Cố Uẩn Quang trên cao, ánh nhìn ấy như muốn cắn xé hắn ra từng mảnh.

Nàng nhất định phải ghi nhớ gương mặt này.

Cố Uẩn Quang không né tránh, mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng và khinh miệt.

Thật kỳ lạ, trong một thân thể nữ nhân yếu ớt lại thấy được khí chất bất khuất như lang sói.

Hắn đứng dậy, dáng người cao gầy, trắng nhợt như tuyết. Không vội vã, hắn bước xuống bậc, cúi người ngồi xổm trước mặt nàng.

Ngón tay thon dài lùa qua tóc, vén lên khuôn mặt nàng, giọng nói bình lặng: “Ánh mắt này… là không phục sao?”

Đôi mắt đen tuyền ấy giống như ngâm trong nước ấm, vừa lạnh lẽo vừa ngời sáng, đẹp đến chấn động lòng người.

Cố Uẩn Quang hơi thất thần. Trong khoảnh khắc bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, một loại ham muốn kỳ lạ dâng lên, không phải du͙© vọиɠ, mà là bản năng muốn chinh phục.

Trên đời này không có loài sói nào không thể khuất phục. Huống chi, nàng bây giờ đến cả móng vuốt cũng bị bẻ gãy rồi.

Nhưng hắn chưa kịp tận hưởng cái nhìn kia, ngón tay liền đau nhói.

Ánh mắt hắn rơi xuống, Sư Tri Trữ đang cắn ngón tay hắn, máu rỉ ra, môi nàng vẫn không buông.

Thay vì giận dữ, hắn lại bật cười.

Không còn là nụ cười trào phúng hờ hững thường ngày, mà là nụ cười thật sự, tàn nhẫn, kiêu ngạo, và có chút điên dại như băng tuyết tan trong ánh nắng đầu xuân.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.