0 chữ
Chương 21
Chương 21: Như sắp bước vào địa ngục
Hôm qua chưa kịp để ý kỹ, giờ quan sát kỹ mới thấy, ba mặt hành lang quanh viện đều treo đầy hàn quạ khô, phủ lớp tuyết trắng, im lìm như tượng.
Nàng bước lên bậc tam cấp, tầm mắt quét thẳng về phía cánh cửa chính.
Trên cửa vẽ hình vạn điểu quy tông, hai bên dựng tượng hung thú Bệ Ngạn, khí tức lạnh lẽo tràn ngập, như sắp bước vào địa ngục.
Bên trong… có người.
Qua khe ánh trăng chiếu vào, nàng mơ hồ thấy phía sau bình phong… có một bóng người đang di chuyển.
Đầu roi nhẹ như tuyết, chậm rãi trườn dọc theo cổ tay Cố Uẩn Quang, cuối cùng quấn lấy ngón giữa thon dài như đang đùa nghịch.
Sư Tri Trữ chăm chú nhìn mới nhận ra, đó không phải roi, mà là một con rắn tuyết trắng nhỏ, đang ngẩng đầu phun lưỡi.
Nàng sợ rắn. Cả người căng cứng, không dám động đậy.
Ghế trên vang lên tiếng cựa mình. Từ tấm da Bạch Hổ, một khuôn mặt trắng ngần lười biếng ngẩng lên.
Có lẽ do nhiệt khí trong phòng, đôi mắt hắn ánh lên sắc hồng nhàn nhạt, lông mi rũ nhẹ, dung nhan tuấn mỹ như thần linh trong tranh bước ra, linh hoạt vô tội, nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Cố Uẩn Quang nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống thân thể đang căng thẳng của nàng. Hắn chớp mắt, thuận theo ánh nhìn nàng mà cúi xuống nhìn tay mình.
Ngừng lại một chút, môi đỏ mím khẽ, giọng nói vẫn thản nhiên nhưng rõ ràng mang theo một tia cảm xúc mơ hồ:
“Xuống.”
Con rắn nhỏ nghe lệnh, luyến tiếc buông đuôi, trườn mình uốn lượn rời khỏi, biến mất vào bóng tối.
Đợi khi nó đã biến mất, hắn mới nhìn nàng lần nữa, giọng trầm khàn, âm cuối rũ xuống như gió tuyết:
“Lại đây.”
Sư Tri Trữ cắn răng, bị thị nữ dìu tới trước bậc thềm trải hương bồ.
Ngay trước mắt nàng, không xa là một thi thể treo lơ lửng. Dù nơi này trải thảm long dày đến mấy, vẫn không thể che nổi sát khí băng lạnh toát ra từ cái xác đã cứng đờ kia.
“Nhận ra không?” Giọng nói trên cao truyền xuống.
Sư Tri Trữ mím môi, bàn tay run rẩy cố giấu trong ống tay áo.
“Nàng ta tên gì?” Câu hỏi khẽ khàng vang lên.
Nàng ngước mắt, thấy hắn đã ngồi dậy. Từ vạt áo tuyết trắng lộ ra mắt cá chân thon nhỏ. Hắn giơ tay chỉ vào cái xác, lông mi rũ thấp, giọng thản nhiên:
“Đây là cơ hội cuối cùng.”
Sư Tri Trữ không hiểu hắn định làm gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt quật cường, trong đáy mắt như bốc lên ngọn lửa thù hận.
Cố Uẩn Quang cong môi cười lạnh: “Phanh”
Một tiếng vang khô khốc, mũi tên xé gió bay vυ"t qua, cắt sát mặt nàng, để lại một đường máu dài.
Nàng bước lên bậc tam cấp, tầm mắt quét thẳng về phía cánh cửa chính.
Trên cửa vẽ hình vạn điểu quy tông, hai bên dựng tượng hung thú Bệ Ngạn, khí tức lạnh lẽo tràn ngập, như sắp bước vào địa ngục.
Bên trong… có người.
Qua khe ánh trăng chiếu vào, nàng mơ hồ thấy phía sau bình phong… có một bóng người đang di chuyển.
Đầu roi nhẹ như tuyết, chậm rãi trườn dọc theo cổ tay Cố Uẩn Quang, cuối cùng quấn lấy ngón giữa thon dài như đang đùa nghịch.
Sư Tri Trữ chăm chú nhìn mới nhận ra, đó không phải roi, mà là một con rắn tuyết trắng nhỏ, đang ngẩng đầu phun lưỡi.
Nàng sợ rắn. Cả người căng cứng, không dám động đậy.
Ghế trên vang lên tiếng cựa mình. Từ tấm da Bạch Hổ, một khuôn mặt trắng ngần lười biếng ngẩng lên.
Cố Uẩn Quang nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống thân thể đang căng thẳng của nàng. Hắn chớp mắt, thuận theo ánh nhìn nàng mà cúi xuống nhìn tay mình.
Ngừng lại một chút, môi đỏ mím khẽ, giọng nói vẫn thản nhiên nhưng rõ ràng mang theo một tia cảm xúc mơ hồ:
“Xuống.”
Con rắn nhỏ nghe lệnh, luyến tiếc buông đuôi, trườn mình uốn lượn rời khỏi, biến mất vào bóng tối.
Đợi khi nó đã biến mất, hắn mới nhìn nàng lần nữa, giọng trầm khàn, âm cuối rũ xuống như gió tuyết:
“Lại đây.”
Sư Tri Trữ cắn răng, bị thị nữ dìu tới trước bậc thềm trải hương bồ.
Ngay trước mắt nàng, không xa là một thi thể treo lơ lửng. Dù nơi này trải thảm long dày đến mấy, vẫn không thể che nổi sát khí băng lạnh toát ra từ cái xác đã cứng đờ kia.
Sư Tri Trữ mím môi, bàn tay run rẩy cố giấu trong ống tay áo.
“Nàng ta tên gì?” Câu hỏi khẽ khàng vang lên.
Nàng ngước mắt, thấy hắn đã ngồi dậy. Từ vạt áo tuyết trắng lộ ra mắt cá chân thon nhỏ. Hắn giơ tay chỉ vào cái xác, lông mi rũ thấp, giọng thản nhiên:
“Đây là cơ hội cuối cùng.”
Sư Tri Trữ không hiểu hắn định làm gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt quật cường, trong đáy mắt như bốc lên ngọn lửa thù hận.
Cố Uẩn Quang cong môi cười lạnh: “Phanh”
Một tiếng vang khô khốc, mũi tên xé gió bay vυ"t qua, cắt sát mặt nàng, để lại một đường máu dài.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
