TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 22

Huống chi “Trò chơi Hừng Hực Hướng” vốn là chương trình giải trí vận động thể chất, một người như Tuyên Oanh thể lực kém, vận động ngốc nghếch chắc chắn sẽ ngã lăn từ cửa đầu tiên, vất vả lê lết đến hết chương trình.

Mạc Lị Hoa đã bắt đầu phác thảo khung bài viết.

Mục đầu tiên là phê phán Tuyên Oanh không biết tự lượng sức, gây họa cho một tiết mục vốn chất lượng. Mục thứ hai là công kích việc cô ngã ngửa ở vòng đầu tiên, vứt hết mặt mũi. Mục thứ ba là châm biếm cô không có tinh thần thể thao, chỉ biết lo trang điểm làm đẹp.

Còn chưa kịp để Mạc Lị Hoa nghĩ ra điểm thứ năm để hạ bút, tiết mục đã bắt đầu phát sóng.

Vừa lên sóng, cô ta lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sao dàn khách mời kỳ này lại hăng máu đến thế? Không phải chương trình giải trí dạng này thường đều có kịch bản sẵn sao? Nhưng vì lý do gì mà đám người kia trông như thể đang chơi một trận quyết tử báo thù cho cha? Cái cường độ này quá mức rồi.

Mạc Lị Hoa thậm chí còn trơ mắt nhìn một nam khách mời bị người khác kéo tuột cả quần.

"Chương trình này thật sự được chiếu giờ vàng sao?"

"Khoan đã, Tuyên Oanh đâu?"

Khi Tuyên Oanh cuối cùng cũng xuất hiện trên sân khấu, Mạc Lị Hoa lập tức câm nín.

Giữa lúc mọi người đang vật vã chiến đấu sống còn, thì ở một góc sân khấu, Tuyên Oanh ngồi thản nhiên trên chiếc ghế gỗ nhỏ, ung dung như đang dạo công viên, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Dù là anti fan, giây phút ấy Mạc Lị Hoa cũng không thể không thừa nhận nhan sắc của Tuyên Oanh, quả thật kinh diễm.

Chết tiệt, sao cô có thể đẹp đến thế. Đặc biệt là khi đối lập hoàn toàn với cảnh tượng hỗn loạn quanh mình, cô càng giống một đoá hoa u nhã nở rộ giữa sa trường nhuốm bụi.

Mạc Lị Hoa nhạy bén nhận ra tình hình này không đúng rồi. Có lẽ bài phê bình cay nghiệt trong đầu cô ta phải gác lại.

Màn hình dường như cũng hiểu rõ sự tò mò của khán giả, không ngừng chuyển cảnh giữa những cuộc chiến khốc liệt của nhóm khách mời và hình ảnh Tuyên Oanh ngồi ung dung tĩnh tại, như thể hai thế giới đối lập.

Mạc Lị Hoa vốn đến để chờ xem Tuyên Oanh chật vật ra sao: "..."

Ngay lúc đó, Tuyên Oanh đột nhiên giơ hai tay lên.

Mạc Lị Hoa lập tức tập trung cao độ:

"Được rồi, tới rồi đây. Nhất định là sắp diễn ra cảnh Tuyên Oanh vùng lên chiến đấu, nhưng rồi sẽ ngã nhào một cách thảm hại."

Thế nhưng, lời còn chưa dứt trong đầu, cô đã thấy mỹ nhân trên màn ảnh nhẹ nhàng vỗ tay cổ vũ.

Mạc Lị Hoa: "?"

Không thể phủ nhận, mỹ nhân cổ vũ trông cũng đẹp một cách vô lý, khiến người ta hận không thể là người được cô vỗ cho.

Nhưng vấn đề là Tuyên Oanh cũng là tuyển thủ mà? Không đòi hỏi cô phải quyết tử giành phần thắng, ít ra cũng nên thể hiện chút nỗ lực đi? Giờ tự nhiên cổ vũ đối thủ là sao? Đây là tiết mục thi đấu chứ có phải đại hội thể thao trường mẫu giáo đâu.

Mạc Lị Hoa thừa biết, điểm hấp dẫn của chương trình này nằm ở những cuộc so tài căng thẳng giữa các minh tinh đình đám người người đều khát vọng chiến thắng, mắt đỏ ngầu lao vào thử thách.

Thế mà trong khung hình đậm chất hành động ấy, Tuyên Oanh như thể đang quay quảng cáo nước hoa cao cấp. Cô rốt cuộc đang làm gì?

Mạc Lị Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức tối nghiến răng. Ai lại muốn nhìn một đầu gỗ mỹ nhân như thế chứ.

Tiếp theo, màn ảnh tiếp tục chuyển về phía nhóm của Lê Tuyết một tập thể đang liều mạng vì thắng lợi, tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn nổ ra nhiều cuộc va chạm kịch liệt không thể kiểm soát.

Thế nhưng, toàn bộ tâm trí của Mạc Lị Hoa lại không dừng lại ở những người kia. Cô ta chỉ muốn biết Tuyên Oanh rốt cuộc còn có thể làm ra trò quỷ gì nữa.

Đạo diễn dường như hiểu rất rõ khán giả muốn xem điều gì, bởi vậy cứ cách vài phút lại cho máy quay chuyển sang phía Tuyên Oanh.

Tư thế ngồi của cô gần như chẳng thay đổi từ đầu chương trình đến giờ, lúc nào cũng là dáng vẻ thư thái ngồi đón gió, vẻ mặt ung dung thưởng thức trận chiến hỗn loạn trên sân khấu như thể đang chiêm ngưỡng một vở kịch. Như một bức tranh sống động vẽ mỹ nhân tao nhã giữa chiến trường khói lửa.

Chính là dáng vẻ bình thản đó mới càng khiến người ta không thể rời mắt. Đến đạo diễn cũng chịu không nổi nữa, ra hiệu cho trợ lý nháy máy, tăng cường quay cận cảnh Tuyên Oanh.

Mạc Lị Hoa thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Được rồi, chắc đến lúc phải ra sân rồi chứ?”

Ai ngờ, ngay sau đó cô ta liền chứng kiến.

Tuyên Oanh chẳng những không tham gia tranh đấu mà còn bất ngờ đảm nhiệm luôn vai trò bình luận viên hiện trường, vô cùng nhiệt tình truyền hình trực tiếp tình hình thi đấu.

"Chào các bạn khán giả, hoan nghênh đến với chương trình "Trò chơi Hừng Hực Hướng". Hiện tại chúng ta có thể thấy, người dẫn đầu là tuyển thủ số 1 Lê Tuyết, dáng người của Lê Tuyết thực sự rất đẹp…”

Mạc Lị Hoa: "?"

Màn hình đạn mạc (bình luận chạy trên màn) lập tức nổ tung một trận cười sảng khoái.

Có người bình luận:

[Tuyên Oanh rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Người ta thì xông pha tranh đấu, cô ấy lại chạy ra làm bình luận viên cổ động viên?]

[Lần sau ai còn nói Lê Tuyết với Tuyên Oanh không hợp nhau, tôi xin đứng ra phản đối đầu tiên. Mọi người nhìn cách Tuyên Oanh khen Lê Tuyết đi, cảm xúc mãnh liệt thế kia cơ mà.]

[Nếu không phải Lê Tuyết vừa nghe xong lời khen của Tuyên Oanh liền ngã lăn ra đất, tôi thật sự cũng muốn tin hai người họ là chị em thân thiết.]

[Nhìn biểu cảm của các khách mời khác mà xem, như thể đang thấy ma ấy.]

Dân mạng cười nghiêng ngả.

Nhưng đúng lúc mọi người cho rằng Tuyên Oanh chỉ định tiếp tục làm bình luận viên đến hết chương trình, thì cô lại bất ngờ xắn tay lao vào trận.

Mạc Lị Hoa lập tức bật người đứng dậy. Được rồi, đến rồi. Cuối cùng cũng đến đoạn mà cô ta chờ mong bấy lâu.

7

0

3 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.