0 chữ
Chương 33
Chương 33
Tể tướng phu nhân vừa nghe, tinh thần phấn chấn hẳn, ánh mắt chuyển động linh hoạt.
“Lão gia, đến lúc đó thϊếp có thể theo đi xem một chút được không?”
“Ngươi đi làm gì?”
“Thϊếp… thϊếp thấy thích chiếc vòng phỉ thúy của đại thiếu phu nhân Tiêu gia. Lần trước muốn mượn xem thử, nàng ta lại không chịu, nói là vật truyền gia của nhà mẹ đẻ.” Tể tướng phu nhân nũng nịu nói.
“Chỉ là một chiếc vòng thôi mà, đến lúc đó ta lấy về cho ngươi là được.” Nghiêm Nhạc Hiền đáp mà chẳng buồn để tâm.
Trong lòng hắn đã sớm tính toán: Tiêu gia mấy đời là thế gia vọng tộc, trong phủ nhất định có không ít bảo vật. Lần này tịch biên, nhất định phải moi được một mẻ lớn.
“Lão gia, ngài dẫn thϊếp theo đi nhé.”
Tể tướng phu nhân khẽ dùng ngón tay thon thả, được sơn đỏ chói như cánh hoa mẫu đơn, quấn lấy tay áo Nghiêm Nhạc Hiền, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nũng nịu.
Nàng ta vốn xuất thân tiểu thϊếp, từng bước một bò lên vị trí hôm nay. Nay chỉ muốn tận mắt chứng kiến cảnh những quý phụ nhân vốn sinh ra đã cao quý, từng ngạo nghễ trên mây xanh, rơi xuống bụi trần, trở thành kẻ bị xiềng xích hèn mọn.
Nghiêm Nhạc Hiền bị nàng ta quấn riết đến mức chẳng còn sức đâu cáu giận, chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
“Thôi được rồi, đi thì đi. Nhưng đến lúc đó đừng nhiều lời lắm tiếng.”
Tể tướng phu nhân lập tức rạng rỡ nụ cười, đôi môi đỏ thắm như hoa vừa nở.
“Lão gia đúng là tốt nhất!”
Hai người đang định tắt đèn đi nghỉ, thì ngoài cửa sổ chợt vang lên một trận huyên náo hỗn loạn.
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Tiếng hét hãi hùng của gia nhân xé toạc màn đêm yên tĩnh, theo sau là những tiếng kêu cứu dồn dập và bước chân hỗn loạn.
Sắc mặt Tể tướng phu nhân lập tức thay đổi, vội đẩy mạnh Nghiêm Nhạc Hiền ra.
“Lão gia! Kho… kho hàng! Là bên kho cháy rồi!”
Nghiêm Nhạc Hiền không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vã khoác đại một chiếc ngoại bào rồi lao ra ngoài.
Tể tướng phu nhân hoảng hốt chạy theo sau, vẻ mặt đầy kinh hãi và xót xa.
Lửa bốc lên ngùn ngụt đỏ rực cả một góc trời, từng đợt khói dày đặc cuộn lên như muốn nuốt trọn cả phủ.
Kho hàng và kho lương thực cháy rừng rực, ánh lửa chiếu đỏ những hàng cây chung quanh tạo thành một cảnh tượng ghê rợn.
Hai vợ chồng Tể tướng đứng ở phía xa nhìn ngọn lửa bất ngờ bốc lên mà lòng như bị dao cứa.
“Mau! Mau dập lửa!”
Hắn gào khản cổ, giọng khàn đặc, vẫn không che giấu được nỗi sợ trong lòng.
“Lão gia, đến lúc đó thϊếp có thể theo đi xem một chút được không?”
“Ngươi đi làm gì?”
“Thϊếp… thϊếp thấy thích chiếc vòng phỉ thúy của đại thiếu phu nhân Tiêu gia. Lần trước muốn mượn xem thử, nàng ta lại không chịu, nói là vật truyền gia của nhà mẹ đẻ.” Tể tướng phu nhân nũng nịu nói.
“Chỉ là một chiếc vòng thôi mà, đến lúc đó ta lấy về cho ngươi là được.” Nghiêm Nhạc Hiền đáp mà chẳng buồn để tâm.
Trong lòng hắn đã sớm tính toán: Tiêu gia mấy đời là thế gia vọng tộc, trong phủ nhất định có không ít bảo vật. Lần này tịch biên, nhất định phải moi được một mẻ lớn.
“Lão gia, ngài dẫn thϊếp theo đi nhé.”
Tể tướng phu nhân khẽ dùng ngón tay thon thả, được sơn đỏ chói như cánh hoa mẫu đơn, quấn lấy tay áo Nghiêm Nhạc Hiền, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nũng nịu.
Nghiêm Nhạc Hiền bị nàng ta quấn riết đến mức chẳng còn sức đâu cáu giận, chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
“Thôi được rồi, đi thì đi. Nhưng đến lúc đó đừng nhiều lời lắm tiếng.”
Tể tướng phu nhân lập tức rạng rỡ nụ cười, đôi môi đỏ thắm như hoa vừa nở.
“Lão gia đúng là tốt nhất!”
Hai người đang định tắt đèn đi nghỉ, thì ngoài cửa sổ chợt vang lên một trận huyên náo hỗn loạn.
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Tiếng hét hãi hùng của gia nhân xé toạc màn đêm yên tĩnh, theo sau là những tiếng kêu cứu dồn dập và bước chân hỗn loạn.
“Lão gia! Kho… kho hàng! Là bên kho cháy rồi!”
Nghiêm Nhạc Hiền không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vã khoác đại một chiếc ngoại bào rồi lao ra ngoài.
Tể tướng phu nhân hoảng hốt chạy theo sau, vẻ mặt đầy kinh hãi và xót xa.
Lửa bốc lên ngùn ngụt đỏ rực cả một góc trời, từng đợt khói dày đặc cuộn lên như muốn nuốt trọn cả phủ.
Kho hàng và kho lương thực cháy rừng rực, ánh lửa chiếu đỏ những hàng cây chung quanh tạo thành một cảnh tượng ghê rợn.
Hai vợ chồng Tể tướng đứng ở phía xa nhìn ngọn lửa bất ngờ bốc lên mà lòng như bị dao cứa.
“Mau! Mau dập lửa!”
Hắn gào khản cổ, giọng khàn đặc, vẫn không che giấu được nỗi sợ trong lòng.
7
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
