0 chữ
Chương 27
Chương 27
Chính là biểu muội của Tiêu Kinh Hạc: Vân Thường.
Quả là đúng thời điểm để khoe sắc, một thân đồ trắng, quả thật mang phong thái của thần tiên tỷ tỷ.
Vân Thường chầm chậm tiến đến bên Tiêu Thái phu nhân, dịu giọng nói: “Nếu biểu ca Kinh Hạc thật sự nói như vậy, sao huynh ấy không đến nói với chúng ta trước, mà lại chỉ nói với nàng ấy?”
Giọng nói của nàng ta mang theo một tia chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Tân Lung lộ rõ vẻ địch ý: “Nàng ấy và hoàng thượng là huynh muội ruột. Thánh thượng nếu thực sự muốn làm gì, chẳng lẽ nàng ấy lại không biết trước sao?”
“Con thấy, nàng ấy có dụng tâm khác. Chi bằng chờ biểu ca Kinh Hạc về, nghe chính miệng huynh ấy nói thì hơn.”
“Vân Thường, sao con lại đến đây?”
Tiêu Thái phu nhân thấy Vân Thường xuất hiện, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra đôi phần, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng ta, trong mắt đầy thương xót.
“Đêm khuya sương lạnh, bệnh cảm của con còn chưa dứt, chớ để nặng thêm.”
Trời đã khuya, sương đêm lạnh buốt, mà trên người Vân Thường chỉ khoác một tấm áo choàng trắng mỏng, dáng vẻ gầy yếu càng thêm mong manh.
Vân Thường đỡ lấy tay Tiêu Thái phu nhân, dịu dàng nói: “Di mẫu, con đã đỡ nhiều rồi.”
Trên người nàng ta tỏa ra hương mai thoang thoảng, nhã nhặn thanh tao, rất hợp với khí chất lạnh lùng của bản thân.
“Nghe nói biểu ca Kinh Hạc đã trở về, con chỉ muốn ra xem một chút.”
Ánh mắt Vân Thường chậm rãi chuyển hướng về phía Tân Lung, trong đó ẩn hiện một tia địch ý khó nhận ra.
“Không ngờ lại nghe được những lời này từ miệng Trưởng Công chúa.”
“Nếu lời vừa rồi khiến Trưởng Công chúa không vui, xin ngài thứ lỗi. Nhưng những điều ngài nói thật sự khiến người khác khó mà không nghi ngờ.”
“Ngày thường ngài cũng chẳng thân thiết gì với nữ quyến trong phủ, giờ lại bảo chúng ta đem hết tài vật quý giá gửi vào phòng ngài, rốt cuộc là có ý gì?”
Nàng ta nhìn thẳng vào mắt Tân Lung, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo áp lực bức người.
Tân Lung nhanh chóng lục lại ký ức của nguyên chủ, biết rõ thiếu nữ trước mặt chính là biểu muội của Tiêu Kinh Hạc - người năm xưa từng được Tiêu Thái phu nhân dự định chỉ hôn cho hắn, là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Chỉ tiếc hôn sự ấy bị hoàng đế ép buộc phá bỏ.
Thế thì trách sao ánh mắt nàng ta lại đầy ghen tị và bài xích đến vậy.
Dù nhan sắc quả thực xuất chúng...
Nhưng mà ai mà chẳng là mỹ nhân chứ?
Tân Lung cũng chẳng nể nang gì nàng ta, giọng điệu bình thản: “Ngươi không tin ta thì ta cũng hết cách. Nhưng có một điều chắc chắn Kinh Hạc đêm nay sẽ không thể quay về.”
Quả là đúng thời điểm để khoe sắc, một thân đồ trắng, quả thật mang phong thái của thần tiên tỷ tỷ.
Vân Thường chầm chậm tiến đến bên Tiêu Thái phu nhân, dịu giọng nói: “Nếu biểu ca Kinh Hạc thật sự nói như vậy, sao huynh ấy không đến nói với chúng ta trước, mà lại chỉ nói với nàng ấy?”
Giọng nói của nàng ta mang theo một tia chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Tân Lung lộ rõ vẻ địch ý: “Nàng ấy và hoàng thượng là huynh muội ruột. Thánh thượng nếu thực sự muốn làm gì, chẳng lẽ nàng ấy lại không biết trước sao?”
“Con thấy, nàng ấy có dụng tâm khác. Chi bằng chờ biểu ca Kinh Hạc về, nghe chính miệng huynh ấy nói thì hơn.”
“Vân Thường, sao con lại đến đây?”
Tiêu Thái phu nhân thấy Vân Thường xuất hiện, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra đôi phần, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng ta, trong mắt đầy thương xót.
Trời đã khuya, sương đêm lạnh buốt, mà trên người Vân Thường chỉ khoác một tấm áo choàng trắng mỏng, dáng vẻ gầy yếu càng thêm mong manh.
Vân Thường đỡ lấy tay Tiêu Thái phu nhân, dịu dàng nói: “Di mẫu, con đã đỡ nhiều rồi.”
Trên người nàng ta tỏa ra hương mai thoang thoảng, nhã nhặn thanh tao, rất hợp với khí chất lạnh lùng của bản thân.
“Nghe nói biểu ca Kinh Hạc đã trở về, con chỉ muốn ra xem một chút.”
Ánh mắt Vân Thường chậm rãi chuyển hướng về phía Tân Lung, trong đó ẩn hiện một tia địch ý khó nhận ra.
“Không ngờ lại nghe được những lời này từ miệng Trưởng Công chúa.”
“Nếu lời vừa rồi khiến Trưởng Công chúa không vui, xin ngài thứ lỗi. Nhưng những điều ngài nói thật sự khiến người khác khó mà không nghi ngờ.”
Nàng ta nhìn thẳng vào mắt Tân Lung, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo áp lực bức người.
Tân Lung nhanh chóng lục lại ký ức của nguyên chủ, biết rõ thiếu nữ trước mặt chính là biểu muội của Tiêu Kinh Hạc - người năm xưa từng được Tiêu Thái phu nhân dự định chỉ hôn cho hắn, là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Chỉ tiếc hôn sự ấy bị hoàng đế ép buộc phá bỏ.
Thế thì trách sao ánh mắt nàng ta lại đầy ghen tị và bài xích đến vậy.
Dù nhan sắc quả thực xuất chúng...
Nhưng mà ai mà chẳng là mỹ nhân chứ?
Tân Lung cũng chẳng nể nang gì nàng ta, giọng điệu bình thản: “Ngươi không tin ta thì ta cũng hết cách. Nhưng có một điều chắc chắn Kinh Hạc đêm nay sẽ không thể quay về.”
10
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
