TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Các vị tẩu tẩu nhìn nhau.

Tứ tẩu Tầm Nhược Thu là người đầu tiên lên tiếng, “Khụ! Kinh Hạc, sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Nàng cất giọng thanh thoát, dứt khoát, nhưng không giấu nổi chút lo lắng trong đó.

Ngũ tẩu Phí Mạn Hương cũng liền tiếp lời: “Đúng đó, Kinh Hạc, nhìn vẻ mặt đệ... trong quân doanh xảy ra chuyện gì à?”

Cặp song sinh Tiêu Duệ và Tiêu Hương đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt chạy lại bên cạnh Tiêu Kinh Hạc, mỗi người một bên níu lấy tay hắn.

“Tiểu thúc, thúc và tiểu thẩm thẩm đã làm hòa rồi đúng không?” Tiêu Duệ ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt tròn xoe hỏi.

Tiêu Hương cũng gật đầu phụ họa: “Phải đó tiểu thúc, hai người đừng cãi nhau nữa.”

Tiêu Kinh Hạc nhìn đôi huynh muội trước mặt, lòng bỗng mềm xuống.

Hắn xoa đầu cả hai, dịu dàng nói: “Hai đứa vào gọi tổ mẫu các con đến đây, ta có việc quan trọng cần nói với cả nhà.”

“Vâng, tiểu thúc!” Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp lời, chân ngắn chạy líu ríu về phía tây phủ.

Thái phu nhân ăn chay trường, xưa nay ở riêng trong một tiểu viện yên tĩnh tên “Thanh Phong viện” phía tây Tiêu phủ, lúc này hẳn đã an giấc.

“Các vị, theo ta đến chính đường.”

Tiêu Kinh Hạc nhẹ gật đầu với mấy vị tẩu tẩu, giọng điệu trầm ổn nhưng không cho phép phản bác, toát lên uy nghiêm khó giấu.

Các vị tẩu tẩu đưa mắt nhìn nhau, lòng đầy bất an.

Bình thường, Tiêu Kinh Hạc lúc nào cũng mang vẻ ung dung, nụ cười nhàn nhạt chẳng rời môi, rất hiếm khi tỏ ra nghiêm túc đến vậy. Lẽ nào trong Tiêu phủ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?

Mọi người đang chuẩn bị theo hắn đến chính đường thì chợt có một nha hoàn mặc váy áo màu lam vội vàng chạy tới.

“Định Quốc Công gia! Hoàng thượng phái Thụy An công công tới tuyên chỉ, truyền ngài vào cung diện thánh!”

Giọng nói của nha hoàn vì chạy vội mà trở nên gấp gáp, vang lên rõ mồn một giữa đêm khuya tĩnh lặng.

Tiêu Kinh Hạc và Tân Lung đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đồng thời khẽ biến.

Hắn vừa trở về chưa đầy nửa khắc, bên phía hoàng đế đã lập tức nhận được tin. Rõ ràng có người đang âm thầm giám sát nhất cử nhất động của hắn.

“Lung Nhi.”

Tiêu Kinh Hạc xoay người nhìn về phía Tân Lung, trong đôi mắt sâu thẳm là tia sáng phức tạp khó dò.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, dường như đang cân nhắc từng lời, rồi mới cất tiếng: “Ta có thể tin nàng không?”

Tân Lung thản nhiên đón lấy ánh mắt ấy, dịu giọng: “Yên tâm, hiện tại chúng ta cùng chung một con thuyền.”

10

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.