0 chữ
Chương 42
Chương 42: Miệng lưỡi trơn tru
Cố Uyển Như dịu dàng mỉm cười, vỗ nhẹ tay nàng: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sao chép văn thư cho phụ thân thật tốt. Biết đâu, ngươi là người có phúc."
Ngân Chi gấp gáp: "Đại nương tử, tiểu tiện nhân này miệng lưỡi trơn tru nói lời lừa gạt người đấy!"
Cố Uyển Như trầm mặt: "Ngay cả lời ta cũng không nghe? Về phòng, đi ngủ."
Ngân Chi ấm ức nhưng đành hậm hực theo nàng ta về phòng.
"Đại nương tử, tiểu tiện nhân đó toàn nói dối. Nếu nàng được chủ quân sủng ái, người tin nó sẽ giúp người sao?"
Vừa chải tóc cho nàng, Ngân Chi vừa bực tức nói.
Cố Uyển Như nhìn gương mặt trong gương đồng, trong lòng không khỏi bất bình.
Bui di nương xuất thân thương nhân, lại có nhan sắc khuynh thành, mang theo của hồi môn khổng lồ mà bước vào Hầu phủ.
Sau khi vào phủ, bà ta được phụ thân sủng ái, sinh ra nàng ta nhưng nàng ta chỉ có dung mạo đoan chính.
Mẫu thân là người xuất thân từ danh môn khuê các, vừa nghiêm khắc lạu cứng nhắc. Vậy mà ngược lại nữ nhi ruột của bà ấy là Cố Hằng lại có một gương mặt như hồ ly đầy mê hoặc.
Đôi lúc nàng còn nghi ngờ, có khi nào Bùi di nương đã lừa nàng? Biết đâu chính nàng mới là đích nữ chính thống, còn Cố Hằng mới là thứ xuất thực sự.
Từ nhỏ Bùi di nương vẫn luôn nhấn mạnh với nàng rằng Cố Hằng chỉ là bàn đạp để nàng giữ vững sủng ái.
Nhưng hôm nay, lời của Cố Hằng đã đánh thức nàng.
Bàn đạp không nhất thiết phải đưa cho phu quân, mà có lẽ còn có tác dụng lớn hơn.
Nàng đã gả vào phủ hơn nửa năm, nhưng ngay cả một mảnh vỏ của chìa khóa quản gia cũng chưa từng chạm đến.
Mộ An suốt ngày trăng hoa, hết nữ nhân này lại đến nữ nhân khác vào phủ. Hắn không có chút năng lực gì, ngay cả khi muốn mua thứ gì quý giá cũng phải nhờ Chu quản gia xuất bạc. Nếu không được như ý, hắn cũng không dám hé răng nửa lời.
Trông mong hắn giành quyền quản gia? Đúng là si tâm vọng tưởng.
"Đại nương tử! Hôm nay tiểu tiện nhân đó dám cắn cô gia, dám chống đối người. Ngày mai, vó khi còn dám trèo lên mái nhà mất! Không cho nàng một bài học sao được?"
Ngân Chi nói cả buổi nhưng thấy nàng không có phản ứng, chỉ ngây người nhìn gương đồng, im lặng không nói gì. Không nhịn được, nàng ta nhẹ vỗ vai Cố Uyển Như.
Bỗng nhiên, Cố Uyển Như bật cười.
"Cắn rất hay, đáng cắn!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ An làm nàng đau lòng đến tột độ. Vì muốn lấy lòng hắn, nàng đã cúi đầu đến mức thấp nhất, ngay cả đám tiểu thϊếp trong hậu viện, hễ là người hắn sủng ái, nàng đều nể nang vài phần, cố gắng không gây chuyện.
Nhưng, hắn có từng cho nàng thể diện của một chính thất phu nhân không?
Ngân Chi sững sờ: "Đại nương tử..."
Ngân Chi gấp gáp: "Đại nương tử, tiểu tiện nhân này miệng lưỡi trơn tru nói lời lừa gạt người đấy!"
Cố Uyển Như trầm mặt: "Ngay cả lời ta cũng không nghe? Về phòng, đi ngủ."
Ngân Chi ấm ức nhưng đành hậm hực theo nàng ta về phòng.
"Đại nương tử, tiểu tiện nhân đó toàn nói dối. Nếu nàng được chủ quân sủng ái, người tin nó sẽ giúp người sao?"
Vừa chải tóc cho nàng, Ngân Chi vừa bực tức nói.
Cố Uyển Như nhìn gương mặt trong gương đồng, trong lòng không khỏi bất bình.
Bui di nương xuất thân thương nhân, lại có nhan sắc khuynh thành, mang theo của hồi môn khổng lồ mà bước vào Hầu phủ.
Sau khi vào phủ, bà ta được phụ thân sủng ái, sinh ra nàng ta nhưng nàng ta chỉ có dung mạo đoan chính.
Đôi lúc nàng còn nghi ngờ, có khi nào Bùi di nương đã lừa nàng? Biết đâu chính nàng mới là đích nữ chính thống, còn Cố Hằng mới là thứ xuất thực sự.
Từ nhỏ Bùi di nương vẫn luôn nhấn mạnh với nàng rằng Cố Hằng chỉ là bàn đạp để nàng giữ vững sủng ái.
Nhưng hôm nay, lời của Cố Hằng đã đánh thức nàng.
Bàn đạp không nhất thiết phải đưa cho phu quân, mà có lẽ còn có tác dụng lớn hơn.
Nàng đã gả vào phủ hơn nửa năm, nhưng ngay cả một mảnh vỏ của chìa khóa quản gia cũng chưa từng chạm đến.
Mộ An suốt ngày trăng hoa, hết nữ nhân này lại đến nữ nhân khác vào phủ. Hắn không có chút năng lực gì, ngay cả khi muốn mua thứ gì quý giá cũng phải nhờ Chu quản gia xuất bạc. Nếu không được như ý, hắn cũng không dám hé răng nửa lời.
"Đại nương tử! Hôm nay tiểu tiện nhân đó dám cắn cô gia, dám chống đối người. Ngày mai, vó khi còn dám trèo lên mái nhà mất! Không cho nàng một bài học sao được?"
Ngân Chi nói cả buổi nhưng thấy nàng không có phản ứng, chỉ ngây người nhìn gương đồng, im lặng không nói gì. Không nhịn được, nàng ta nhẹ vỗ vai Cố Uyển Như.
Bỗng nhiên, Cố Uyển Như bật cười.
"Cắn rất hay, đáng cắn!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ An làm nàng đau lòng đến tột độ. Vì muốn lấy lòng hắn, nàng đã cúi đầu đến mức thấp nhất, ngay cả đám tiểu thϊếp trong hậu viện, hễ là người hắn sủng ái, nàng đều nể nang vài phần, cố gắng không gây chuyện.
Nhưng, hắn có từng cho nàng thể diện của một chính thất phu nhân không?
Ngân Chi sững sờ: "Đại nương tử..."
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
