TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Hắn chụp liên tiếp vài tấm, lúc này mới có chút lưu luyến mà cất điện thoại đi.

"Ngủ say thật đấy." Lý Thừa Trạch nhìn Thư Mặc bên cạnh không hề bị hắn làm phiền, ánh mắt dừng lại trên bờ vai mảnh khảnh của cậu, rồi lại chuyển xuống cổ tay thon gầy: "Sao lại gầy thế này?"

Hắn đưa tay ra, đặt cổ tay mình cạnh cổ tay thon gầy của Thư Mặc để so sánh.

Cổ tay hắn rõ ràng to gấp đôi cổ tay Thư Mặc, ngay cả bàn tay xòe ra cũng to hơn tay Thư Mặc một vòng: "Bàn tay nhỏ thật."

Bàn tay to lớn của hắn lơ lửng che phủ bàn tay Thư Mặc, cúi đầu nhìn beta gần như bị hắn bao phủ hoàn toàn bên dưới, lòng bàn tay không hiểu sao lại phủ lên tay cậu, khít khao dán chặt với mu bàn tay cậu.

Cảm giác dưới tay ấm áp mềm mại, bàn tay beta bên dưới thon gầy yếu ớt đến mức chỉ cần hắn khẽ dùng lực là có thể bóp nát. Những ngón tay thon dài của alpha từ từ khép lại, từng chút một cưỡng ép chen vào kẽ ngón tay beta.

Động tác đan xen mười ngón tay vừa nguy hiểm mập mờ lại tràn đầy ý muốn kiểm soát.

Lý Thừa Trạch cúi đầu ghé sát mặt cậu, sống mũi cao thẳng lướt qua đường cằm mềm mại, như con đực trong tự nhiên ngửi ngửi xác nhận mùi của con cái vậy.

Chóp mũi dán theo cổ cậu đi xuống, đôi mắt alpha nhìn xuống dần dần trở nên sâu thẳm, chóp mũi khẽ hít nhẹ mùi hương nơi cổ cậu.

Tin tức tố của beta quá nhạt nhẽo, nếu không bị cố ý kí©h thí©ɧ, tuyến thể của beta thậm chí rất hiếm khi chủ động phát ra tin tức tố.

"Ưʍ..."

Trong mơ không biết Thư Mặc mơ thấy gì, bàn tay bị alpha nắm khẽ động đậy, như muốn rút về, nhưng chỉ một cử động nhỏ như vậy lại khiến alpha theo bản năng cho là đang vùng vẫy, bàn tay to lớn lập tức khóa chặt cổ tay cậu, ấn chặt tay cậu xuống bàn.

Trong khoảnh khắc đó, khí thế quanh người Lý Thừa Trạch trở nên sắc bén căng thẳng, như dã thú ý thức được con mồi muốn chạy trốn, theo phản xạ có điều kiện chuyển sang trạng thái săn mồi hung dữ.

Ngay cả tin tức tố alpha trong không khí cũng trở nên lạnh lẽo, chặt chẽ bao quanh bên cạnh Thư Mặc, như một tấm lưới lớn, kín mít không cho không khí lọt qua bao vây lấy cậu.

"Đừng cựa quậy, suýt nữa là không nhịn được muốn cắn cậu rồi." Lý Thừa Trạch vùi đầu vào cổ cậu, khẽ thở dài.

Bản tính háu máu chiếm hữu trong xương tủy của alpha khiến họ khi đối mặt với sự vùng vẫy của con mồi bên dưới, theo bản năng muốn cắn vào cổ họng con mồi, rồi dùng bạo lực trấn áp.

Lý Thừa Trạch tựa trán lên vai Thư Mặc, tóc hai người quấn vào nhau, một lúc sau, hắn ngẩng đầu khỏi vai Thư Mặc, lẩm bẩm một câu đầy mơ hồ: "Thật là điên rồi."

Vừa rồi hắn lại có một xung động không thể kiềm chế, muốn đánh dấu tuyến thể của một beta!

Đánh dấu một beta? Nghĩ thôi đã thấy lố bịch, đó hoàn toàn là việc phí công vô ích, bởi vì tuyến thể của beta vốn không thể đánh dấu được.

Hắn buông cổ tay Thư Mặc ra, nhìn thấy vết đỏ mờ do bàn tay mình đè lên cổ tay cậu. Tim hắn bỗng đập nhanh hơn một nhịp, miệng thì nói lời chê bai: "Thế này mà đã đỏ rồi? Mỏng manh thật đấy."

Nhưng những ngón tay chạm lên vết đỏ trên cổ tay cậu lại vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng.

Mười lăm phút sau, điện thoại Thư Mặc để trên bàn trà đột nhiên rung lên, báo thức đã đến giờ.

Lý Thừa Trạch thấy vậy, vừa vươn tay tắt báo thức giúp cậu thì Thư Mặc đã mơ màng mở mắt.

Tấm chăn lông trên vai cậu theo động tác của cơ thể, từ từ trượt xuống lưng.

Lý Thừa Trạch thấy thế, vươn tay đỡ lấy tấm chăn đang trượt xuống, rồi kéo lại lên vai cậu: "Tỉnh rồi à?"

Thư Mặc dụi dụi mắt, ngồi dậy, quay đầu nhìn tấm chăn lông ấm áp mềm mại đang phủ trên người, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ.

Cậu cúi mắt, giơ tay nắm lấy tấm chăn, rồi ngước nhìn Lý Thừa Trạch: "Cảm ơn anh."

"Trông cậu vẫn còn buồn ngủ lắm," Lý Thừa Trạch nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cậu, thấy rất đáng yêu: "Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa không?"

Mi mắt Thư Mặc vẫn còn díp lại, đầu óc vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng buồn ngủ, nhưng cậu vẫn chậm rãi lắc đầu: "Không cần đâu, tôi vừa ngủ mười mấy phút rồi, vậy là đủ rồi."

Thực ra không nên ngủ mới phải, dù sao phần việc Lý Thừa Trạch nhờ cậu làm vẫn chưa hoàn thành, nhưng thức đêm quả thật quá mệt mỏi, cậu cũng vì thực sự quá mệt nên không chịu nổi nữa, dù sao hôm qua cậu cũng đã làm việc cường độ cao cả ngày, rồi tối lại thức trắng đêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều không chịu đựng nổi.

Cậu không muốn lười biếng, bởi vì Lý Thừa Trạch trả tiền theo giờ cho cậu, đơn giá mỗi giờ còn gấp đôi tiền dạy kèm của cậu, huống chi hôm qua hắn còn tặng quà Giáng sinh cho cậu, tối qua còn mời cậu ăn tối.

Tình nghĩa lý lẽ gì cậu cũng nên hoàn thành nhanh chóng công việc Lý Thừa Trạch giao cho.

11

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.