0 chữ
Chương 17
Chương 16
Hắn ngước mắt nhìn quanh, tùy ý đi vào trong vài bước, hàng hóa ở sảnh trước đa phần là trang sức, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong tủ kính trưng bày.
Bùi Đình Duật nhíu mày, nhớ lại vẻ kinh ngạc và cẩn trọng không thể che giấu trên mặt thiếu niên lúc nhận nhẫn cưới, hắn không cho rằng những thứ này hợp với sở thích của Omega.
Hắn lại tùy ý liếc nhìn sang bên cạnh hai lần, đột nhiên nhìn thấy quầy trưng bày thú nhồi bông.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, những con thú nhồi bông được chế tác tinh xảo trông càng thêm đáng yêu, vẻ ngoài cực kỳ mềm mại.
Vẻ mặt hắn trở nên có chút hứng thú, sải bước về phía quầy hàng bên đó.
Nhân viên bán hàng trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười giới thiệu: “Thú nhồi bông của thương hiệu chúng tôi cũng rất được ưa chuộng, nhà thiết kế đều là đẳng cấp hàng đầu quốc tế, phần nhồi bên trong sử dụng loại bông cao cấp dùng cho trẻ sơ sinh.”
Ánh mắt hắn dừng lại ở một chỗ nào đó, đáy mắt đen láy thoáng qua một tia tối sầm: “Lấy cái này đi.”
Giữa những con thú nhồi bông đủ màu sắc đáng yêu, một chú thỏ con trắng như tuyết bị ép vào góc trông không hề bắt mắt.
Lông trắng của chú thỏ con mềm mại xốp phồng, thân hình tròn trịa, đôi tai vừa dài vừa mềm rũ xuống trước ngực. Hai mắt đỏ hoe mở to đáng thương, khóe mắt còn đính một giọt lệ thêu trong suốt, sống động như thật, đáng yêu vô cùng.
Lại ngoài ý muốn rất hợp với hình tượng của người nào đó.
Bùi Đình Duật nhếch môi: “Làm phiền gói lại.”
“Vâng ạ, mời ngài qua bên này.”
Nhân viên bán hàng tận tâm hỏi xem có cần gói quà và thiệp chúc mừng không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ấy lấy một tấm thiệp từ ngăn kéo quầy, bỏ vào hộp quà, sau đó gói chiếc hộp lại cẩn thận, cho vào túi giấy rồi đưa cho khách.
“Cảm ơn quý khách đã ghé qua, hẹn gặp lại lần sau ạ.”
Bùi Đình Duật lịch sự gật đầu.
Mãi đến khi hắn đi xa, nhân viên bán hàng mới thầm cảm khái, quả nhiên Alpha ưu tú đều đã cưới vợ sinh con cả rồi.
Đúng là bé cưng hạnh phúc, bố đi công tác còn nhớ chọn quà.
Bé cưng ơi bé cưng, hy vọng con sẽ thích món quà đó nhé.
*
Con người quả nhiên không nên nói dối bạn bè.
Sáng hôm sau thức dậy, Bạch Ngôn liền phát hiện ra hình phạt vì đã làm chuyện xấu đã đến.
Bệnh của cậu trở nặng mà không hề có dấu hiệu báo trước, trán nóng ran, đầu đau từng cơn. Mí mắt cũng nặng trĩu lạ thường, tầm nhìn mơ hồ, nhìn cái gì cũng thấy thành hai bóng.
Đầu óc thiếu niên sốt đến mơ màng, không còn rõ ràng gì nữa, chỉ nhớ phải xuống lầu ăn sáng đúng giờ.
Chân Bạch Ngôn mềm nhũn, cậu lê đôi dép bông đi trong nhà, loạng choạng xuống lầu, mỗi bước đi đều như giẫm trên mây.
Nếu trong nhà chính có Omega hoặc Alpha khác, lúc này sẽ nhận ra ngay cả mùi hương hoa nhài kia cũng phảng phất một luồng khí bệnh hơi say.
Trần Thư Lam nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì sốt của Bạch Ngôn, thật sự giật nảy mình. Không cần đo cũng biết thiếu niên sốt rất cao.
Sau khi đo nhiệt độ trán xong, quản gia càng nghiêm túc nói với Bạch Ngôn, cậu đã sốt đến 38°C, lần này không thể coi thường được, bà sẽ lập tức cho người đi đón bác sĩ gia đình.
Omega chậm chạp chớp mắt, mơ màng đáp: “Vâng ạ, dì Trần.”
Lúc Bạch Ngôn còn ở trại trẻ mồ côi đã là một đứa trẻ ngoan, lúc bị bệnh lại càng đặc biệt nghe lời.
Nghe lời dặn dò của dì Trần, cậu lập tức khép hai đầu gối lại, thẳng lưng, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn chờ bác sĩ đến.
Bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi đều biết, các dì bác sĩ đến đây rất khó khăn, không được gây thêm phiền phức cho các dì.
Dì Trần nhìn thấy vừa xót xa lại vừa chua xót, bảo cậu đi thang máy về phòng nghỉ ngơi, bác sĩ gia đình sẽ đến nhanh thôi.
Omega ngoan ngoãn gật đầu, bộ não mê man chỉ có thể tiếp nhận những mệnh lệnh đơn giản.
Đợi cậu lên lầu, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên mép giường thì lại cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu…
Rõ ràng đầu đang nóng ran, nhưng sao người lại lạnh thế này…
Thiếu niên vô thức ôm lấy vai, người co rúm lại, tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt dính bết bên tai, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại thành một cục, hàm răng cắn chặt môi dưới khẽ run lên.
Tựa như rơi vào vũng bùn sâu không thấy đáy, cậu muốn giãy giụa thoát ra, nhưng cơ thể lại bị rút cạn sức lực, không thể động đậy.
Bên tai dường như vang vọng giọng nói dịu dàng của viện trưởng, Omega nhíu chặt mày, khóe mắt bị ép chảy ra nước mắt sinh lý.
Cậu khẽ thì thầm mấy tiếng “Mẹ ơi”, nhưng giọng nói kia lại dường như ngày càng xa vời.
Cơn buồn ngủ ập đến, Bạch Ngôn không còn cách nào phân biệt được nữa, như một chiếc lá rơi nhẹ nhàng trượt xuống tấm thảm, hai mắt tối sầm lại, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Chiếc Bentley dừng trước tòa nhà màu trắng vàng lộng lẫy, Bùi Đình Duật xuống xe, giày da chậm rãi đặt lên nền gạch cẩm thạch.
Gương mặt tuấn tú của Alpha thờ ơ, thân hình cao lớn hoàn mỹ ẩn trong áo khoác ngoài và vest, khí chất quanh người lạnh lẽo.
Pheromone hoa cam đắng cấp S quẩn quanh người, hơi thở vừa thanh lãnh lại vừa xa cách.
Duy chỉ có chiếc túi giấy tinh xảo hắn xách trong tay, bên trên in hình chú thỏ nhồi bông hoạt hình, dường như hoàn toàn lạc lõng với khí thế của hắn.
Bùi Đình Duật nhíu mày, nhớ lại vẻ kinh ngạc và cẩn trọng không thể che giấu trên mặt thiếu niên lúc nhận nhẫn cưới, hắn không cho rằng những thứ này hợp với sở thích của Omega.
Hắn lại tùy ý liếc nhìn sang bên cạnh hai lần, đột nhiên nhìn thấy quầy trưng bày thú nhồi bông.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, những con thú nhồi bông được chế tác tinh xảo trông càng thêm đáng yêu, vẻ ngoài cực kỳ mềm mại.
Vẻ mặt hắn trở nên có chút hứng thú, sải bước về phía quầy hàng bên đó.
Nhân viên bán hàng trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười giới thiệu: “Thú nhồi bông của thương hiệu chúng tôi cũng rất được ưa chuộng, nhà thiết kế đều là đẳng cấp hàng đầu quốc tế, phần nhồi bên trong sử dụng loại bông cao cấp dùng cho trẻ sơ sinh.”
Giữa những con thú nhồi bông đủ màu sắc đáng yêu, một chú thỏ con trắng như tuyết bị ép vào góc trông không hề bắt mắt.
Lông trắng của chú thỏ con mềm mại xốp phồng, thân hình tròn trịa, đôi tai vừa dài vừa mềm rũ xuống trước ngực. Hai mắt đỏ hoe mở to đáng thương, khóe mắt còn đính một giọt lệ thêu trong suốt, sống động như thật, đáng yêu vô cùng.
Lại ngoài ý muốn rất hợp với hình tượng của người nào đó.
Bùi Đình Duật nhếch môi: “Làm phiền gói lại.”
“Vâng ạ, mời ngài qua bên này.”
Nhân viên bán hàng tận tâm hỏi xem có cần gói quà và thiệp chúc mừng không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ấy lấy một tấm thiệp từ ngăn kéo quầy, bỏ vào hộp quà, sau đó gói chiếc hộp lại cẩn thận, cho vào túi giấy rồi đưa cho khách.
Bùi Đình Duật lịch sự gật đầu.
Mãi đến khi hắn đi xa, nhân viên bán hàng mới thầm cảm khái, quả nhiên Alpha ưu tú đều đã cưới vợ sinh con cả rồi.
Đúng là bé cưng hạnh phúc, bố đi công tác còn nhớ chọn quà.
Bé cưng ơi bé cưng, hy vọng con sẽ thích món quà đó nhé.
*
Con người quả nhiên không nên nói dối bạn bè.
Sáng hôm sau thức dậy, Bạch Ngôn liền phát hiện ra hình phạt vì đã làm chuyện xấu đã đến.
Bệnh của cậu trở nặng mà không hề có dấu hiệu báo trước, trán nóng ran, đầu đau từng cơn. Mí mắt cũng nặng trĩu lạ thường, tầm nhìn mơ hồ, nhìn cái gì cũng thấy thành hai bóng.
Đầu óc thiếu niên sốt đến mơ màng, không còn rõ ràng gì nữa, chỉ nhớ phải xuống lầu ăn sáng đúng giờ.
Chân Bạch Ngôn mềm nhũn, cậu lê đôi dép bông đi trong nhà, loạng choạng xuống lầu, mỗi bước đi đều như giẫm trên mây.
Trần Thư Lam nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì sốt của Bạch Ngôn, thật sự giật nảy mình. Không cần đo cũng biết thiếu niên sốt rất cao.
Sau khi đo nhiệt độ trán xong, quản gia càng nghiêm túc nói với Bạch Ngôn, cậu đã sốt đến 38°C, lần này không thể coi thường được, bà sẽ lập tức cho người đi đón bác sĩ gia đình.
Omega chậm chạp chớp mắt, mơ màng đáp: “Vâng ạ, dì Trần.”
Lúc Bạch Ngôn còn ở trại trẻ mồ côi đã là một đứa trẻ ngoan, lúc bị bệnh lại càng đặc biệt nghe lời.
Nghe lời dặn dò của dì Trần, cậu lập tức khép hai đầu gối lại, thẳng lưng, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn chờ bác sĩ đến.
Bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi đều biết, các dì bác sĩ đến đây rất khó khăn, không được gây thêm phiền phức cho các dì.
Dì Trần nhìn thấy vừa xót xa lại vừa chua xót, bảo cậu đi thang máy về phòng nghỉ ngơi, bác sĩ gia đình sẽ đến nhanh thôi.
Omega ngoan ngoãn gật đầu, bộ não mê man chỉ có thể tiếp nhận những mệnh lệnh đơn giản.
Đợi cậu lên lầu, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên mép giường thì lại cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu…
Rõ ràng đầu đang nóng ran, nhưng sao người lại lạnh thế này…
Thiếu niên vô thức ôm lấy vai, người co rúm lại, tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt dính bết bên tai, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại thành một cục, hàm răng cắn chặt môi dưới khẽ run lên.
Tựa như rơi vào vũng bùn sâu không thấy đáy, cậu muốn giãy giụa thoát ra, nhưng cơ thể lại bị rút cạn sức lực, không thể động đậy.
Bên tai dường như vang vọng giọng nói dịu dàng của viện trưởng, Omega nhíu chặt mày, khóe mắt bị ép chảy ra nước mắt sinh lý.
Cậu khẽ thì thầm mấy tiếng “Mẹ ơi”, nhưng giọng nói kia lại dường như ngày càng xa vời.
Cơn buồn ngủ ập đến, Bạch Ngôn không còn cách nào phân biệt được nữa, như một chiếc lá rơi nhẹ nhàng trượt xuống tấm thảm, hai mắt tối sầm lại, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Chiếc Bentley dừng trước tòa nhà màu trắng vàng lộng lẫy, Bùi Đình Duật xuống xe, giày da chậm rãi đặt lên nền gạch cẩm thạch.
Gương mặt tuấn tú của Alpha thờ ơ, thân hình cao lớn hoàn mỹ ẩn trong áo khoác ngoài và vest, khí chất quanh người lạnh lẽo.
Pheromone hoa cam đắng cấp S quẩn quanh người, hơi thở vừa thanh lãnh lại vừa xa cách.
Duy chỉ có chiếc túi giấy tinh xảo hắn xách trong tay, bên trên in hình chú thỏ nhồi bông hoạt hình, dường như hoàn toàn lạc lõng với khí thế của hắn.
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
