TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4: Cảm giác áp bức mạnh mẽ (4)

Kim Đĩnh Tử không dám nói với người khác, trước đây tiểu công tử nhà hắn rất ngang ngược, động một chút là đánh mắng hắn. Nhưng lần này tiểu công tử hôn mê ba ngày tỉnh lại, tính tình dường như đã thật sự thay đổi rất nhiều, không những không đánh mắng hắn nữa, mà thậm chí hôm đó còn cho hắn ngồi cùng bàn ăn cơm. Người ta nói rằng sau khi trải qua sinh tử, tính tình sẽ thay đổi.

Trước đây Kim Đĩnh Tử không tin, nhưng hai ngày nay, hắn thật sự đã tin rồi.

Nguyên Quân Khác liếc nhìn Kim Đĩnh Tử rồi lại nhìn đại ca nhà mình, dường như có chút do dự.

Nguyên Thiểu thấy vậy vội vàng nói: "Nhị ca, hay là huynh tịch thu hết tiền của ta đi, không có tiền thì ta cũng không thể đi đâu được."

"Lời này là do chính đệ nói đó, lão tam... Nếu có lần sau, ta sẽ không cầu xin thay đệ nữa đâu." Nguyên Quân Hoài nói.

"Tuyệt đối sẽ không có lần sau! Ta cam đoan với đại ca!"

"Ta có thể cho đệ thêm một cơ hội nữa." Nguyên Quân Khác không mấy tin tưởng đệ đệ của mình có thể dễ dàng kiềm chế như vậy, nhưng hắn cũng không muốn làm trái ý huynh trưởng, đành phải thỏa hiệp: "Nói trước mất lòng, đây là lần cuối cùng. Nếu để ta biết đệ còn dính vào bất cứ chuyện ô uế nào, lần sau ta tuyệt đối sẽ không nương tay."

"Đa tạ nhị ca!" Nguyên Thiểu vội nói.

"Đa tạ nhị công tử!" Kim Đĩnh Tử cũng cúi đầu theo.

Nguyên Quân Khác hít sâu một hơi, gắng gượng kiềm chế cơn giận. Hắn liếc nhìn mái tóc lỡ cỡ của Nguyên Thiểu rồi hỏi: "Tóc tai làm sao vậy?"

"À..." Nguyên Thiểu ấp úng một hồi, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết."

Bởi vì y là người xuyên không đến, thế nên độ dài tóc của y và nguyên chủ không giống nhau.

Ở Học viện Quân sự Đế quốc, về cơ bản các chuyên ngành của Omega đều thuộc phạm vi hậu cần, yêu cầu về ngoại hình và trang phục không quá nghiêm ngặt. Cho nên tóc của Nguyên Thiểu cũng không quá ngắn so với các Alpha đầu đinh trong trường quân đội, tóc mai vén ra sau gáy thậm chí còn có thể cố gắng buộc được một chùm nhỏ.

Nhưng độ dài tóc của y thế này lại có phần quá ngắn ở thời cổ đại, hôm nay Nguyên Quân Khác vừa vào cửa đã chú ý tới.

"Không biết?" Nguyên Quân Khác hỏi.

"Nhị công tử, chuyện này thật sự không phải lỗi của tiểu công tử." Kim Đĩnh Tử vội nói: "Lúc công tử rơi xuống nước, tóc vẫn còn nguyên vẹn, đến khi chúng nô tài tìm thấy tiểu công tử trên đảo giữa hồ thì ngài ấy đã như vậy rồi... Có lẽ là bị người ta cạo, hoặc là bị bệnh rụng tóc!"

Lúc Nguyên Thiểu xuyên qua, trang phục trên người là của nguyên chủ, cho nên chỉ riêng việc tóc ngắn đi cũng không khiến Kim Đĩnh Tử và những người khác nảy sinh nghi ngờ. Huống hồ nguyên chủ rơi xuống nước từ thuyền hoa, nhưng lúc được cứu lên lại là ở trên đảo giữa hồ.

Trong khoảng thời gian dài đó, y không ở trong tầm mắt của Kim Đĩnh Tử và những người khác. Do đó sau này khi mọi người nhìn thấy tóc của Nguyên Thiểu bị ngắn đi, suy nghĩ đầu tiên của mọi người chắc chắn là do con người làm, cũng vì vậy mà không hề nghĩ đến nguyên nhân khác.

Nguyên Quân Khác nghe vậy, sắc mặt tái xanh không nói thêm gì nữa, lạnh lùng liếc Nguyên Thiểu một cái rồi bế đại ca về lại kiệu nhỏ, đưa người về nơi ở.

Nguyên Thiểu há miệng, rất muốn hỏi đối phương rằng người cứu mình là ai nhưng cuối cùng cũng không dám mở miệng.

"Công tử, ngài không bị thương chứ ạ?" Kim Đĩnh Tử hỏi.

"Ta không sao." Nguyên Thiểu nói: "Ngươi nói lúc đó người cứu ta có để lại lời nhắn, nói rằng là sẽ đến chỗ nhị ca đòi ân tình ư?"

"Đúng là đã nói như vậy." Kim Đĩnh Tử đáp.

Hôm đó công tử nhà hắn hẹn Đông công tử và những người khác lên thuyền hoa trên hồ Trường Ninh nghe hát, sau đó lại rơi xuống hồ trong lúc đùa giỡn với ca kỹ.

Khi ấy, mấy tiểu nhị biết bơi có mặt ở đó đều nhảy xuống cứu người, nhưng không biết vì sao mặt hồ vốn thường ngày yên ả lại xuất hiện xoáy nước, trong thoáng chốc đã cuốn người đi mất.

Đến khi Kim Đĩnh Tử và mọi người tìm thấy Nguyên Thiểu thì y đã ở bên bờ đảo giữa hồ.

Trên đảo giữa hồ là Vọng Nguyệt Các, lúc đó Kim Đĩnh Tử đã từng đến Vọng Nguyệt Các hỏi. Chẳng qua vị nghĩa sĩ cứu người kia không để lại tên họ, chỉ để lại lời nhắn rằng mình sẽ đến tìm nhị công tử Nguyên gia để đòi lại phần ân tình này. Vì vậy đến nay Nguyên Thiểu vẫn không biết là ai đã cứu mình, chỉ biết đối phương sẽ đến tìm nhị ca nhà mình đòi ân tình.

Nói cách khác, nếu Nguyên Thiểu muốn biết ai đã cứu mình thì chỉ có thể đi hỏi nhị ca!

Nhưng hôm nay y cũng đã gặp vị nhị ca này rồi, đối phương thật sự không dễ chọc vào.

Bên kia, Nguyên Quân Khác tự mình đưa đại ca về lại nơi ở.

"Hôm nay sao lại nóng tính thế?" Nguyên Quân Hoài hỏi.

"Ta thật sự không hiểu, tính cách của thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai? Từ sáng đến tối không có lúc nào là nó không gây chuyện!" Nguyên Quân Khác nói: "Ta theo bệ hạ ra ngoại ô Kinh Thành một chuyến, hôm nay vừa vào Kinh Thành, người của Tuần Phòng Doanh đã tìm đến tận cửa, lại còn ở trước mặt huynh đệ Vũ Lâm Vệ nói rằng người của bọn họ đã cứu thằng nhóc đó, bảo ta phải trả ơn!"

5

0

3 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.