0 chữ
Chương 30
Chương 30: Ngươi khóc đấy à (2)
Nguyên Thiểu thức cả đêm làm một ít vật phẩm như loa gỗ, còi gỗ, hôm nay phát cho mỗi người một cái.
Bây giờ xem ra đám công tử bột này đều chơi rất vui vẻ, thậm chí còn chưa mấy thỏa mãn.
"Đi thôi." Nguyên Quân Khác giơ tay vỗ vào cánh tay Nguyên Thiểu, định dẫn người của Vũ Lâm Vệ đi.
Nhưng hắn lập tức nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu hỏi Nguyên Thiểu: "Tiếp theo đệ định đi đâu?"
"Ta..."
Không đợi Nguyên Thiểu trả lời, Đồng Giang An đã khoác một tay lên vai y: "Bọn ta sẽ đến quán rượu ăn một bữa."
Nguyên Quân Khác liếc nhìn các binh sĩ Vũ Lâm Vệ bên cạnh, đột nhiên thay đổi ý định: "Bọn ta cũng ăn một bữa rồi mới về cung. Đi thôi, đi cùng đi."
Mọi người nghe vậy đều lập tức vui mừng khôn xiết, tâm trạng chán nản vì bị Tuần Phòng Doanh đánh bại lúc nãy cũng biến mất quá nửa.
Nhưng trong lòng Nguyên Thiểu hiểu rõ, nhị ca của y đang sợ y lại đi gây chuyện cùng Đồng Giang An và những người khác.
Dù sao khó khăn lắm người đệ đệ này của hắn mới có chút dấu hiệu học tốt, Nguyên Quân Khác sợ y ăn một bữa rượu này lại trở về như cũ.
Mọi người cùng nhau đến một quán rượu ven đường. Giờ này khách của quán rượu không nhiều, Nguyên Quân Khác trực tiếp cho người bao cả đại sảnh tầng hai.
Vũ Lâm Vệ cộng thêm một đám công tử bột ngồi chật đủ năm bàn.
Ban đầu, mọi người đều có chút câu nệ. Người của Vũ Lâm Vệ không biết nên đối xử với đám công tử bột thế nào, mà đám công tử bột cũng không được tự tại cho lắm.
Mãi cho đến giữa chừng không biết là ai đã bắt đầu nói xấu Vệ Nam Từ mà bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
"Không giấu gì các ngươi, ta quen Vệ Nam Từ bao nhiêu năm nay chỉ thấy hắn kiêu ngạo phách lối, chứ chưa từng thấy hắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt."
"Nguyên tiểu công tử nói xong câu cuối cùng, ta thấy vẻ mặt của Vệ Nam Từ xanh lè luôn."
"Để Vệ Nam Từ thắng mà không được khoe khoang còn khiến hắn khó chịu hơn cả việc thua cuộc, ha ha ha."
"Nghiêm túc một chút đi, hôm nay đã thua rồi, tự miệng hắn thừa nhận cơ mà!"
"Còn thừa nhận tận hai lần!"
Nguyên Thiểu nhìn đám binh sĩ Vũ Lâm Vệ than khổ, đột nhiên cảm thấy có chút thương nhị ca nhà mình.
Chắc là bao năm nay, hắn và Vũ Lâm Vệ đã không ít lần phải chịu uất ức bởi Vệ Nam Từ.
Nghĩ xem, hai người xuất thân cùng một môn phái, rõ ràng võ nghệ cũng không chênh lệch bao nhiêu nhưng nhị ca nhà y lại cứ luôn thua kém đối phương một bậc.
Thế mà Vệ Nam Từ kia còn không phải là người an phận, cứ thích kéo Nguyên Quân Khác ra thi đấu cho bằng được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vệ Nam Từ quả thực có bản lĩnh hơn người, hắn kiêu ngạo cũng là có cái cớ để kiêu ngạo.
Điều này không khỏi khiến Nguyên Thiểu nghĩ đến đám Alpha ở Học viện Quân sự. Ở thời đại tinh tế, Alpha cũng được phân chia cấp độ.
Alpha ưu tú nhất là cấp S, sở hữu sức chiến đấu và sức mạnh tinh thần đỉnh cao. Số lượng của bọn họ rất ít, trong số học sinh đang theo học tại Học viện Quân sự cũng chỉ có một người được đánh giá là Alpha cấp S. Tiếp theo là ba cấp A, B, C, cấp bậc càng thấp, số lượng càng đông.
Ở thời đại tinh tế sùng bái sức mạnh tinh thần, Alpha có cấp bậc càng cao thì tài nguyên và quyền lực được hưởng càng phong phú.
Nguyên Thiểu cảm thấy, nếu đặt nhị ca của y và Vệ Nam Từ vào thời đại tinh tế, thì Vệ Nam Từ chắc chắn sẽ là Alpha cấp S kia, còn nhị ca của y tuy đã là người cực kỳ ưu tú nhưng vì thiếu một chút sức mạnh tinh thần đó nên chỉ có thể xếp ở cấp A.
Thế giới của người luyện võ chính là tàn khốc như vậy.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
"Nhị ca." Nguyên Thiểu ngồi bên cạnh Nguyên Quân Khác, nhỏ giọng hỏi hắn: "Hôm nay ta đắc tội với Vệ Nam Từ, hắn sẽ không báo thù ta chứ?"
"Yên tâm đi, tuy rằng Vệ Nam Từ..." Nguyên Quân Khác ngừng lại, nuốt một từ không hay cho lắm vào bụng: "Nhưng hắn không phải là kẻ tiểu nhân, sẽ không giở những trò bẩn thỉu sau lưng đâu."
Nguyên Thiểu bĩu môi, nhớ đến con chim bị cắm tên mà Vệ Nam Từ "tặng" cho y ở sân tập võ hôm nay.
Y nghĩ có lẽ người này không phải là kẻ tiểu nhân, nhưng trông cũng không phải là người độ lượng gì cho cam.
"Ân oán của ta và hắn không phải một hai ngày, sau này đệ không cần tham gia vào." Nguyên Quân Khác nói.
Bây giờ xem ra đám công tử bột này đều chơi rất vui vẻ, thậm chí còn chưa mấy thỏa mãn.
"Đi thôi." Nguyên Quân Khác giơ tay vỗ vào cánh tay Nguyên Thiểu, định dẫn người của Vũ Lâm Vệ đi.
Nhưng hắn lập tức nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu hỏi Nguyên Thiểu: "Tiếp theo đệ định đi đâu?"
"Ta..."
Không đợi Nguyên Thiểu trả lời, Đồng Giang An đã khoác một tay lên vai y: "Bọn ta sẽ đến quán rượu ăn một bữa."
Nguyên Quân Khác liếc nhìn các binh sĩ Vũ Lâm Vệ bên cạnh, đột nhiên thay đổi ý định: "Bọn ta cũng ăn một bữa rồi mới về cung. Đi thôi, đi cùng đi."
Mọi người nghe vậy đều lập tức vui mừng khôn xiết, tâm trạng chán nản vì bị Tuần Phòng Doanh đánh bại lúc nãy cũng biến mất quá nửa.
Dù sao khó khăn lắm người đệ đệ này của hắn mới có chút dấu hiệu học tốt, Nguyên Quân Khác sợ y ăn một bữa rượu này lại trở về như cũ.
Mọi người cùng nhau đến một quán rượu ven đường. Giờ này khách của quán rượu không nhiều, Nguyên Quân Khác trực tiếp cho người bao cả đại sảnh tầng hai.
Vũ Lâm Vệ cộng thêm một đám công tử bột ngồi chật đủ năm bàn.
Ban đầu, mọi người đều có chút câu nệ. Người của Vũ Lâm Vệ không biết nên đối xử với đám công tử bột thế nào, mà đám công tử bột cũng không được tự tại cho lắm.
Mãi cho đến giữa chừng không biết là ai đã bắt đầu nói xấu Vệ Nam Từ mà bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
"Nguyên tiểu công tử nói xong câu cuối cùng, ta thấy vẻ mặt của Vệ Nam Từ xanh lè luôn."
"Để Vệ Nam Từ thắng mà không được khoe khoang còn khiến hắn khó chịu hơn cả việc thua cuộc, ha ha ha."
"Nghiêm túc một chút đi, hôm nay đã thua rồi, tự miệng hắn thừa nhận cơ mà!"
"Còn thừa nhận tận hai lần!"
Nguyên Thiểu nhìn đám binh sĩ Vũ Lâm Vệ than khổ, đột nhiên cảm thấy có chút thương nhị ca nhà mình.
Chắc là bao năm nay, hắn và Vũ Lâm Vệ đã không ít lần phải chịu uất ức bởi Vệ Nam Từ.
Nghĩ xem, hai người xuất thân cùng một môn phái, rõ ràng võ nghệ cũng không chênh lệch bao nhiêu nhưng nhị ca nhà y lại cứ luôn thua kém đối phương một bậc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vệ Nam Từ quả thực có bản lĩnh hơn người, hắn kiêu ngạo cũng là có cái cớ để kiêu ngạo.
Điều này không khỏi khiến Nguyên Thiểu nghĩ đến đám Alpha ở Học viện Quân sự. Ở thời đại tinh tế, Alpha cũng được phân chia cấp độ.
Alpha ưu tú nhất là cấp S, sở hữu sức chiến đấu và sức mạnh tinh thần đỉnh cao. Số lượng của bọn họ rất ít, trong số học sinh đang theo học tại Học viện Quân sự cũng chỉ có một người được đánh giá là Alpha cấp S. Tiếp theo là ba cấp A, B, C, cấp bậc càng thấp, số lượng càng đông.
Ở thời đại tinh tế sùng bái sức mạnh tinh thần, Alpha có cấp bậc càng cao thì tài nguyên và quyền lực được hưởng càng phong phú.
Nguyên Thiểu cảm thấy, nếu đặt nhị ca của y và Vệ Nam Từ vào thời đại tinh tế, thì Vệ Nam Từ chắc chắn sẽ là Alpha cấp S kia, còn nhị ca của y tuy đã là người cực kỳ ưu tú nhưng vì thiếu một chút sức mạnh tinh thần đó nên chỉ có thể xếp ở cấp A.
Thế giới của người luyện võ chính là tàn khốc như vậy.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
"Nhị ca." Nguyên Thiểu ngồi bên cạnh Nguyên Quân Khác, nhỏ giọng hỏi hắn: "Hôm nay ta đắc tội với Vệ Nam Từ, hắn sẽ không báo thù ta chứ?"
"Yên tâm đi, tuy rằng Vệ Nam Từ..." Nguyên Quân Khác ngừng lại, nuốt một từ không hay cho lắm vào bụng: "Nhưng hắn không phải là kẻ tiểu nhân, sẽ không giở những trò bẩn thỉu sau lưng đâu."
Nguyên Thiểu bĩu môi, nhớ đến con chim bị cắm tên mà Vệ Nam Từ "tặng" cho y ở sân tập võ hôm nay.
Y nghĩ có lẽ người này không phải là kẻ tiểu nhân, nhưng trông cũng không phải là người độ lượng gì cho cam.
"Ân oán của ta và hắn không phải một hai ngày, sau này đệ không cần tham gia vào." Nguyên Quân Khác nói.
4
0
3 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
