TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Nhìn kỹ thì rất đáng yêu (4)

Rõ ràng là Nguyên Quân Khác không ngờ đến tình huống này, nhất thời cũng có chút ngơ ngác.

Chẳng phải bệnh ở chân của đại ca hắn luôn là điều cấm kỵ trong nhà sao?

Sao tên tiểu tử Nguyên Thiểu kia lại dám công khai chạm vào hết lần này đến lần khác?

Càng đáng kinh ngạc hơn là, thái độ của Nguyên Quân Hoài lại bình tĩnh như vậy.

"Lão tam nhọc lòng một phen rồi, không thể để đệ ấy khó xử được." Nguyên Quân Hoài nói.

Thực ra ban đầu khi nghe thấy Nguyên Thiểu làm xe lăn gỗ, trong lòng Nguyên Quân Hoài cũng có phần khó chịu.

Bao năm nay, hắn vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, đã sớm bị lòng tự tôn của chính mình giam cầm lại.

Ban đầu, Nguyên Quân Hoài cũng từng nghĩ đến việc buông bỏ. Nhưng con người là vậy, một khi đã rơi vào ngõ cụt thì rất khó để tự mình thoát ra được. Mà khổ nỗi Nguyên Quân Khác lại chẳng phải là người giỏi khuyên nhủ. Đối diện với đại ca nhà mình, đừng nói là an ủi, hắn còn không dám mở miệng nhắc gì đến chuyện đó.

Ngược lại là Nguyên Thiểu, chẳng rõ trong đầu nghĩ gì mà cứ như thể cố tình gây sự với đôi chân của Nguyên Quân Hoài.

Dạo gần đây, Nguyên Quân Hoài nghe nói ngày nào đối phương cũng bận rộn từ sáng đến tối, thế là trong lòng bèn nảy sinh tò mò muốn biết xe lăn gỗ kia rốt cuộc là thứ gì.

Lại về sau nữa, hắn nghe người hầu trong viện nói ngày nào Kim Đĩnh Tử cũng đều đẩy Nguyên Thiểu đi qua đi lại trong sân, trong lòng càng trở nên tò mò hơn.

Có lẽ người khác không biết, nhưng trong những năm tháng Nguyên Quân Hoài giam mình trong căn phòng này, thực ra mỗi ngày đều muốn ra ngoài phơi nắng.

Chỉ là kéo lê đôi chân tàn tật ấy, hắn thực sự không bước nổi một bước nào ra sân.

Mà giờ đây, chiếc xe lăn gỗ của Nguyên Thiểu giống như đã tặng cho Nguyên Quân Hoài một đôi chân mới. Mặc dù có thể sẽ không được linh hoạt cho lắm, nhưng chí ít cũng có thể đưa hắn ra khỏi căn phòng này.

Ngày hôm đó, Nguyên Thiểu đẩy chiếc xe lăn đến tận nơi.

Nguyên Quân Khác đích thân bế đại ca nhà mình ngồi lên xe, tự tay đẩy hắn ra khỏi phòng.

Ngoài trời nắng vàng rực rỡ, gió thu lành lạnh lướt nhẹ qua vai áo. Nguyên Quân Hoài khẽ nheo mắt nhìn lên bầu trời, dưới đáy mắt đã nhuốm chút sắc đỏ khó lòng nhận ra.

"Thời tiết thật đẹp!" Nguyên Thiểu ngồi trên thềm đá dưới mái hiên, lẩm bẩm nói.

Khác với thời tiết bị công nghệ nhuốm màu ở thời đại tinh tế, thời tiết ở đây thật sự rất đẹp.

"Ừm." Nguyên Quân Khác khẽ đáp lại y một tiếng, sống mũi lại bất giác cay cay.

Hắn khẽ ngẩng cằm lên che giấu cảm xúc của mình, thầm nghĩ hôm nay quả thật là một ngày nắng rất đẹp.

Nguyên Thiểu ngồi phơi nắng cùng hai vị ca ca một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Không bao lâu sau, y chỉ huy Kim Đĩnh Tử và đám gia đinh trong phủ khiêng đến một đống gỗ.

"Định làm gì thế?" Nguyên Quân Khác không hiểu.

"Làm một cái dốc ở đây, để mỗi lần lên xuống không phải tìm người khiêng."

Nguyên Thiểu vừa nói vừa chỉ vào bậc thềm dưới mái hiên rồi tiện tay nhặt một hòn đá, ngồi xổm xuống đất vẽ mấy thứ gì đó.

Nguyên Quân Hoài hứng thú nhìn y, hỏi: "Ta nhớ trước đây đệ từng học những thứ này ở quê nhà Kỳ Châu. Khi ấy chỉ tưởng đệ ham chơi, không ngờ đệ lại thật sự có tay nghề này?"

"Thuộc hạ của nhị ca đã giúp ta không ít, phần ta biết cũng chẳng đáng là bao." Nguyên Thiểu khiêm tốn nói.

"Đệ cũng không cần khiêm tốn, ta nghe Dương Hòe nói rồi, đệ đã bỏ ra rất nhiều công sức." Nguyên Quân Khác vạch trần.

Mặc dù hắn từng hoài nghi mấy lời tán thưởng của Dương Hoè dành cho Nguyên Thiểu có phần nịnh hót, nhưng hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy Nguyên Thiểu làm việc, biết Nguyên Thiểu không phải chỉ đang ra vẻ.

Có lẽ trước đây, hắn thật sự đã xem thường người đệ đệ này của mình, hoặc có lẽ đối phương đúng là biết nhiều hơn thế, chỉ là những năm qua hắn quá bận "chỉnh đốn" y, thế nên chưa từng để ý thấy.

"Nhị ca, giúp đệ một tay." Nguyên Thiểu đưa cho Nguyên Quân Khác một cái cưa.

Nguyên Quân Khác bất đắc dĩ chỉ đành nhận lấy cái cưa, mặc cho đệ đệ chỉ huy cưa gỗ.

Kim Đĩnh Tử đứng bên cạnh nhìn mà sửng sốt hồi lâu, có lẽ không ngờ rằng sẽ có một ngày trong đời được tận mắt chứng kiến vị tiểu công tử xưa nay chỉ biết bị đánh, bị mắng nhà mình lại có thể xoay cả nhị công tử như chong chóng.

Khổ nỗi lại đang ở trước mặt đại ca, Nguyên Quân Khác cũng không tiện nói gì, chỉ đành làm việc hăng say hết mức.

Ngày hôm đó, hiếm khi Nguyên Thiểu có dịp bắt Nguyên Quân Khác làm lao động khổ sai. Không chỉ sửa bậc thềm nơi ở của đại ca thành đường dốc, mà ngay cả bậc thềm trước phòng ăn cũng bị y sửa thành dốc nốt. Như vậy, đại ca có thể ra ngoài dùng bữa với bọn họ rồi.

4

0

3 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.