0 chữ
Chương 21
Chương 21: Nhìn kỹ thì rất đáng yêu (2)
"Ngài còn biết làm mộng nữa sao?" Dương Hòe kinh ngạc nói.
"Ngươi không biết à?" Nguyên Thiểu hỏi.
Sắc mặt của Dương Hòe đỏ bừng, hoàn toàn tịt ngòi.
Hắn chẳng qua là một thợ mộc nửa vời chỉ biết làm những việc lao động chân tay, làm sao có thể biết đến kỹ thuật này?
Nhất là chiếc xe lăn gỗ trong bản vẽ của Nguyên Thiểu, nếu toàn bộ đều dùng kết cấu mộng và lỗ mộng, vậy thì đồng nghĩa với việc Nguyên Thiểu phải nắm vững nhiều kiểu ghép khác nhau. Hơn nữa còn phải sử dụng một cách cực kỳ thuần thục, có thể tưởng tượng ra được mức độ khó khăn trong đó.
Ban đầu Dương Hoè còn cảm thấy Nguyên Thiểu có thể chỉ đang khoác lác, mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến đối phương làm ra đầu mộng rồi mài ra lỗ mộng, sau đó nối hai thanh gỗ lại với nhau một cách chắc chắn không một kẽ hở.
Dương Hòe mới hoàn toàn ngây người, nhất thời nghi ngờ Nguyên thống lĩnh bảo hắn đến dạy Nguyên Thiểu là cố ý chơi xỏ hắn.
Liên tưởng đến sự ngông cuồng của bản thân lúc nãy, Dương Hoè chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Từ đó về sau, hắn trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hắn không chỉ không dám xem thường Nguyên Thiểu nữa, mà thậm chí còn nảy sinh chút sùng bái đối với vị đệ đệ này của Nguyên thống lĩnh. Mỗi lần nhìn Nguyên Thiểu làm việc, hai mắt Dương Hoè đều sáng rực.
Kết quả là về sau, Kim Đĩnh Tử hiểu lầm hắn có ý đồ không tốt với công tử nhà mình, mỗi ngày đều phải cẩn thận đề phòng.
Bên kia, sau khi Trần Niên đưa Nguyên Thiểu về phủ thì đến tìm Nguyên Quân Khác báo cáo.
"Ân Thời?" Nguyên Quân Khác nghe nói ân nhân cứu mạng của Nguyên Thiểu là Ân Thời thì cười lạnh, nói: "Biết ngay là bọn họ sẽ lừa ngươi mà."
"Thống lĩnh cũng cảm thấy người cứu tiểu công tử không phải là Ân Thời sao?" Trần Niên hỏi.
Ân Thời là người không giữ được bình tĩnh, nếu thực sự là hắn ra tay cứu người, chắc chắn ngày đó sẽ không chỉ để lại lời nhắn cho Vọng Nguyệt Các, mà biết đâu sẽ cho người khiêng Nguyên Thiểu ra đường rồi gióng trống khua chiêng rêu rao khắp phố, thậm chí là đưa y đến thẳng Vũ Lâm Vệ để đòi ân tình ngay tại chỗ.
"Vậy thống lĩnh cảm thấy người đó sẽ là ai?" Trần Niên hỏi.
"Không quan trọng nữa, là ai cũng mặc kệ." Nguyên Quân Khác nói: "Nguyên Thiểu thế nào rồi?"
"Sau khi tiểu công tử rời khỏi Tuần Phòng Doanh thì cứ buồn rười rượi, trông có vẻ hơi thất vọng."
Nguyên Quân Khác cũng không lấy làm lạ, thầm nghĩ rằng sau khi tiểu tử đó ngâm nước xong vẫn luôn hành xử chẳng được bình thường cho lắm.
"Người của Tuần Phòng Doanh đã nghĩ xong rồi, muốn thi đấu cưỡi ngựa bắn cung với chúng ta." Nguyên Quân Khác nói.
"Đám tôn tử này cũng biết chơi ác đấy. Ngày nào bọn họ cũng phải đi tuần tra trong thành, tài cưỡi ngựa bắn cung đương nhiên rất tốt. Còn Vũ Lâm Vệ chúng ta suốt ngày tuần tra trong cung, đến cả sợi lông ngựa còn chẳng sờ nổi, thế thì so kiểu gì cho công bằng?" Trần Niên bất bình nói.
"Vậy ngươi thấy nên so cái gì thì chúng ta mới thắng chắc?" Nguyên Quân Khác hỏi.
"Thi..." Trần Niên vừa mở miệng đã nuốt lại những lời phía sau.
Mấy năm nay, bọn họ thi cái gì cũng chưa từng thắng được Vệ Nam Từ!
Thay vì thi những thứ bọn họ giỏi rồi thua, chi bằng thi cưỡi ngựa bắn cung, vậy thì thua cũng không đến nỗi quá khó coi.
Nghĩ như vậy, Trần Niên lập tức nản lòng.
Cũng khó trách Nguyên thống lĩnh của bọn họ không ưa người đệ đệ kia. Nếu không phải vì y, bọn họ cũng không phải mất mặt trước Tuần Phòng Doanh!
Nguyên Thiểu không biết trong lòng Trần Niên đang nói xấu mình thế nào. Mấy ngày nay y có Dương Hòe giúp đỡ, tiến độ chế tạo xe lăn gỗ cũng tiến triển vượt bậc.
Chưa đầy mấy ngày, khung xe lăn gỗ đã được làm xong.
Hai người hợp sức mài giũa bánh xe rồi lắp vào, cả chiếc xe lăn gỗ đã hoàn thành được đến sáu bảy phần mười.
Chỉ cần bỏ ra thêm một hai ngày nữa để xử lý chi tiết là xem như hoàn thành việc lớn rồi.
"Thử xem có đi được không." Nguyên Thiểu ngồi trên xe lăn gỗ, quay sang nói với Kim Đĩnh Tử: "Đẩy ta thử xem."
Kim Đĩnh Tử căng thẳng xoa xoa tay, sau đó mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm phía sau xe cẩn thận đẩy về phía trước, vậy mà lại thật sự đẩy đi được.
Mặc dù bánh xe gỗ có hơi nặng, đẩy lên cũng khá tốn sức nhưng điều này đã vượt xa tưởng tượng của hắn rồi.
"Công tử, ngài giỏi quá!" Kim Đĩnh Tử nói.
"May mà có các ngươi giúp đỡ, nếu chỉ dựa vào một mình ta thì chẳng biết đến năm tháng nào mới làm xong." Nguyên Thiểu đứng dậy, tự mình đẩy đi mấy bước rồi nói với Dương Hòe: "Bôi ít dầu vào, khi đẩy chắc sẽ nhẹ tay hơn.""
"Giao cho ta." Dương Hòe vội nói.
Ngày hôm đó, Dương Hòe nhanh chóng lấy một ít dầu bôi lên khắp các chỗ của bánh xe.
Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, xe lăn gỗ đã được làm xong hoàn toàn.
"Ngươi không biết à?" Nguyên Thiểu hỏi.
Sắc mặt của Dương Hòe đỏ bừng, hoàn toàn tịt ngòi.
Hắn chẳng qua là một thợ mộc nửa vời chỉ biết làm những việc lao động chân tay, làm sao có thể biết đến kỹ thuật này?
Nhất là chiếc xe lăn gỗ trong bản vẽ của Nguyên Thiểu, nếu toàn bộ đều dùng kết cấu mộng và lỗ mộng, vậy thì đồng nghĩa với việc Nguyên Thiểu phải nắm vững nhiều kiểu ghép khác nhau. Hơn nữa còn phải sử dụng một cách cực kỳ thuần thục, có thể tưởng tượng ra được mức độ khó khăn trong đó.
Ban đầu Dương Hoè còn cảm thấy Nguyên Thiểu có thể chỉ đang khoác lác, mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến đối phương làm ra đầu mộng rồi mài ra lỗ mộng, sau đó nối hai thanh gỗ lại với nhau một cách chắc chắn không một kẽ hở.
Liên tưởng đến sự ngông cuồng của bản thân lúc nãy, Dương Hoè chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Từ đó về sau, hắn trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hắn không chỉ không dám xem thường Nguyên Thiểu nữa, mà thậm chí còn nảy sinh chút sùng bái đối với vị đệ đệ này của Nguyên thống lĩnh. Mỗi lần nhìn Nguyên Thiểu làm việc, hai mắt Dương Hoè đều sáng rực.
Kết quả là về sau, Kim Đĩnh Tử hiểu lầm hắn có ý đồ không tốt với công tử nhà mình, mỗi ngày đều phải cẩn thận đề phòng.
Bên kia, sau khi Trần Niên đưa Nguyên Thiểu về phủ thì đến tìm Nguyên Quân Khác báo cáo.
"Ân Thời?" Nguyên Quân Khác nghe nói ân nhân cứu mạng của Nguyên Thiểu là Ân Thời thì cười lạnh, nói: "Biết ngay là bọn họ sẽ lừa ngươi mà."
Ân Thời là người không giữ được bình tĩnh, nếu thực sự là hắn ra tay cứu người, chắc chắn ngày đó sẽ không chỉ để lại lời nhắn cho Vọng Nguyệt Các, mà biết đâu sẽ cho người khiêng Nguyên Thiểu ra đường rồi gióng trống khua chiêng rêu rao khắp phố, thậm chí là đưa y đến thẳng Vũ Lâm Vệ để đòi ân tình ngay tại chỗ.
"Vậy thống lĩnh cảm thấy người đó sẽ là ai?" Trần Niên hỏi.
"Không quan trọng nữa, là ai cũng mặc kệ." Nguyên Quân Khác nói: "Nguyên Thiểu thế nào rồi?"
"Sau khi tiểu công tử rời khỏi Tuần Phòng Doanh thì cứ buồn rười rượi, trông có vẻ hơi thất vọng."
Nguyên Quân Khác cũng không lấy làm lạ, thầm nghĩ rằng sau khi tiểu tử đó ngâm nước xong vẫn luôn hành xử chẳng được bình thường cho lắm.
"Đám tôn tử này cũng biết chơi ác đấy. Ngày nào bọn họ cũng phải đi tuần tra trong thành, tài cưỡi ngựa bắn cung đương nhiên rất tốt. Còn Vũ Lâm Vệ chúng ta suốt ngày tuần tra trong cung, đến cả sợi lông ngựa còn chẳng sờ nổi, thế thì so kiểu gì cho công bằng?" Trần Niên bất bình nói.
"Vậy ngươi thấy nên so cái gì thì chúng ta mới thắng chắc?" Nguyên Quân Khác hỏi.
"Thi..." Trần Niên vừa mở miệng đã nuốt lại những lời phía sau.
Mấy năm nay, bọn họ thi cái gì cũng chưa từng thắng được Vệ Nam Từ!
Thay vì thi những thứ bọn họ giỏi rồi thua, chi bằng thi cưỡi ngựa bắn cung, vậy thì thua cũng không đến nỗi quá khó coi.
Nghĩ như vậy, Trần Niên lập tức nản lòng.
Cũng khó trách Nguyên thống lĩnh của bọn họ không ưa người đệ đệ kia. Nếu không phải vì y, bọn họ cũng không phải mất mặt trước Tuần Phòng Doanh!
Nguyên Thiểu không biết trong lòng Trần Niên đang nói xấu mình thế nào. Mấy ngày nay y có Dương Hòe giúp đỡ, tiến độ chế tạo xe lăn gỗ cũng tiến triển vượt bậc.
Chưa đầy mấy ngày, khung xe lăn gỗ đã được làm xong.
Hai người hợp sức mài giũa bánh xe rồi lắp vào, cả chiếc xe lăn gỗ đã hoàn thành được đến sáu bảy phần mười.
Chỉ cần bỏ ra thêm một hai ngày nữa để xử lý chi tiết là xem như hoàn thành việc lớn rồi.
"Thử xem có đi được không." Nguyên Thiểu ngồi trên xe lăn gỗ, quay sang nói với Kim Đĩnh Tử: "Đẩy ta thử xem."
Kim Đĩnh Tử căng thẳng xoa xoa tay, sau đó mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm phía sau xe cẩn thận đẩy về phía trước, vậy mà lại thật sự đẩy đi được.
Mặc dù bánh xe gỗ có hơi nặng, đẩy lên cũng khá tốn sức nhưng điều này đã vượt xa tưởng tượng của hắn rồi.
"Công tử, ngài giỏi quá!" Kim Đĩnh Tử nói.
"May mà có các ngươi giúp đỡ, nếu chỉ dựa vào một mình ta thì chẳng biết đến năm tháng nào mới làm xong." Nguyên Thiểu đứng dậy, tự mình đẩy đi mấy bước rồi nói với Dương Hòe: "Bôi ít dầu vào, khi đẩy chắc sẽ nhẹ tay hơn.""
"Giao cho ta." Dương Hòe vội nói.
Ngày hôm đó, Dương Hòe nhanh chóng lấy một ít dầu bôi lên khắp các chỗ của bánh xe.
Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, xe lăn gỗ đã được làm xong hoàn toàn.
4
0
3 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
