0 chữ
Chương 13
Chương 13: Người này thật hung dữ (2)
"Điều này cũng đúng." Kim Đĩnh Tử gật đầu, lại nói: "Nhưng người của Tuần Phòng Doanh không dễ chọc vào là thật, chẳng lẽ công tử đã quên rồi sao? Lần trước người của Tuần Phòng Doanh cứu mạng ngài, sau đó cứ khua chiêng gõ trống đi tìm nhị công tử gây chuyện, còn hại ngài suýt nữa bị nhị công tử đánh."
Nguyên Thiểu mím môi xoắn xuýt, không nói tiếp nữa.
Dù sao đi nữa, người bên hồ kia đã cứu mạng y, y không nên lấy oán báo ân.
Nhưng Kim Đĩnh Tử nói đúng một chỗ, rằng người của Tuần Phòng Doanh quả thực không dễ chọc vào.
Đặc biệt là Vệ phó thống lĩnh kia... Tốt nhất là y có thể trốn xa được bao nhiêu thì cứ trốn.
Một là vì người này có hiềm khích với nhị ca của y, hai là vì trong sách miêu tả người này không khác gì so với lời nói của Kim Đĩnh Tử , hiếu chiến tàn bạo, hung ác vô tình.
Nguyên Thiểu nhát gan, sợ nhất là những người hung dữ. Ở trước mặt nhị ca mình mà y còn không dám hó hé, huống chi là Vệ Nam Từ còn hơn cả nhị ca của y?
Đợi y tìm được ân nhân cứu mạng của mình, xác nhận thân phận của đối phương xong, y sẽ hoàn toàn vạch rõ ranh giới với người của Tuần Phòng Doanh!
Hai chủ tớ không tiếp tục nán lại bên ngoài mà vội vã về phủ.
Người trong tiệm làm mộc đã mang những thứ Nguyên Thiểu mua đến. Nguyên Thiểu và Kim Đĩnh Tử kiểm kê lại dụng cụ và gỗ, sau khi xác nhận không có sai sót gì thì cất hết những thứ này vào phòng chứa đồ bỏ trống trong tiểu viện.
"Công tử, ngài định làm gì thế?" Kim Đĩnh Tử tò mò hỏi.
"Ta vẫn chưa nghĩ ra, để ta suy nghĩ vài ngày đã." Nguyên Thiểu không trực tiếp nói cho Kim Đĩnh Tử biết dự định của mình mà quyết định dành ra một hai ngày để phác thảo bản vẽ, làm công tác chuẩn bị.
Dù sao y cũng đã hứa với nhị ca rằng sẽ sống cho tốt, cộng thêm việc nguyên chủ vốn đã có hứng thú với nghề mộc, vậy nên việc Nguyên Thiểu đột nhiên bắt đầu làm những thứ này cũng không quá đột ngột.
Bên kia, chuyện Nguyên Thiểu ra khỏi phủ vào hôm nay đã nhanh chóng truyền đến tai Nguyên Quân Khác.
"Ta biết ngay nó không ở yên được mà, may mà đã cho người theo dõi." Nguyên Quân Khác nói: "Nói đi, nó lại đi đâu? Đến thuyền hoa hay là sòng bạc?"
"Đều không phải ạ." Thuộc hạ kia lên tiếng: "Hôm nay tiểu công tử dẫn người hầu ra ngoài, đi dạo trên phố một lúc, sau đó đến tiệm làm mộc mua một ít dụng cụ như đυ.c, cưa rồi lại mua rất nhiều gỗ và cho người mang về phủ."
Nguyên Quân Khác nói: "Hết rồi à?"
"Hình như còn ăn một bát mì." Thuộc hạ kia lại nói: "Sau đó Vệ phó thống lĩnh của Tuần Phòng Doanh bắt người trên phố, va phải tiểu công tử nhưng cũng không xảy ra chuyện gì. Hiện tại tiểu công tử đã về phủ rồi ạ."
Nguyên Quân Khác có chút bất ngờ với kết quả này.
"Không làm gì khác nữa?"
"Vâng, người của chúng ta vẫn đang theo dõi, quả thực ngài ấy đã về phủ."
Nguyên Quân Khác suy nghĩ một lát, cười lạnh nói: "Chắc là tiểu tử này muốn bày trò để dỗ ta đây mà."
Hắn cũng nhớ mang máng từng nghe phụ thân nhắc đến, khi Nguyên Thiểu còn ở quê nhà Kỳ Châu từng thích làm những công việc lặt vặt, thậm chí hắn còn thấy trong thư phòng của Nguyên Thiểu có một vài cuốn sách liên quan đến nghề mộc.
Nhưng theo sự hiểu biết của hắn về Nguyên Thiểu, tên tiểu tử thối tha này tuyệt đối không thể nào kiên nhẫn làm những việc kia.
Nếu không ngoài dự đoán của hắn, nhiều nhất là ba ngày, Nguyên Thiểu sẽ không thể diễn nổi vở kịch này nữa.
"Bất kể tiểu công tử có phải dỗ dành ngài hay không, ngài ấy ở nhà chơi gỗ cũng tốt hơn là ra ngoài lêu lỏng." Thuộc hạ kia nói.
"Ngài cứ thuận theo tự nhiên, cũng đừng vạch trần ngài ấy, cứ xem ngài ấy có thể diễn đến bao giờ. Nếu ngài ấy cứ mãi như vậy, dù là giả thì có sao đâu?"
Nguyên Quân Khác nghe thuộc hạ nói vậy cũng cảm thấy có lý.
Biết đâu đối phương diễn riết rồi nghiện thì sao? Chẳng phải tất cả đều vui vẻ ư?
Ở Nguyên phủ, sau khi Nguyên Thiểu kiểm tra gỗ xong bèn bắt đầu nghiên cứu những thứ khác mà y đã mua về.
"Mang hai chiếc cưa này đi rửa đi." Nguyên Thiểu chỉ vào hai chiếc cưa dính máu.
Nguyên Thiểu mím môi xoắn xuýt, không nói tiếp nữa.
Dù sao đi nữa, người bên hồ kia đã cứu mạng y, y không nên lấy oán báo ân.
Nhưng Kim Đĩnh Tử nói đúng một chỗ, rằng người của Tuần Phòng Doanh quả thực không dễ chọc vào.
Đặc biệt là Vệ phó thống lĩnh kia... Tốt nhất là y có thể trốn xa được bao nhiêu thì cứ trốn.
Một là vì người này có hiềm khích với nhị ca của y, hai là vì trong sách miêu tả người này không khác gì so với lời nói của Kim Đĩnh Tử , hiếu chiến tàn bạo, hung ác vô tình.
Đợi y tìm được ân nhân cứu mạng của mình, xác nhận thân phận của đối phương xong, y sẽ hoàn toàn vạch rõ ranh giới với người của Tuần Phòng Doanh!
Hai chủ tớ không tiếp tục nán lại bên ngoài mà vội vã về phủ.
Người trong tiệm làm mộc đã mang những thứ Nguyên Thiểu mua đến. Nguyên Thiểu và Kim Đĩnh Tử kiểm kê lại dụng cụ và gỗ, sau khi xác nhận không có sai sót gì thì cất hết những thứ này vào phòng chứa đồ bỏ trống trong tiểu viện.
"Công tử, ngài định làm gì thế?" Kim Đĩnh Tử tò mò hỏi.
"Ta vẫn chưa nghĩ ra, để ta suy nghĩ vài ngày đã." Nguyên Thiểu không trực tiếp nói cho Kim Đĩnh Tử biết dự định của mình mà quyết định dành ra một hai ngày để phác thảo bản vẽ, làm công tác chuẩn bị.
Bên kia, chuyện Nguyên Thiểu ra khỏi phủ vào hôm nay đã nhanh chóng truyền đến tai Nguyên Quân Khác.
"Ta biết ngay nó không ở yên được mà, may mà đã cho người theo dõi." Nguyên Quân Khác nói: "Nói đi, nó lại đi đâu? Đến thuyền hoa hay là sòng bạc?"
"Đều không phải ạ." Thuộc hạ kia lên tiếng: "Hôm nay tiểu công tử dẫn người hầu ra ngoài, đi dạo trên phố một lúc, sau đó đến tiệm làm mộc mua một ít dụng cụ như đυ.c, cưa rồi lại mua rất nhiều gỗ và cho người mang về phủ."
Nguyên Quân Khác nói: "Hết rồi à?"
"Hình như còn ăn một bát mì." Thuộc hạ kia lại nói: "Sau đó Vệ phó thống lĩnh của Tuần Phòng Doanh bắt người trên phố, va phải tiểu công tử nhưng cũng không xảy ra chuyện gì. Hiện tại tiểu công tử đã về phủ rồi ạ."
"Không làm gì khác nữa?"
"Vâng, người của chúng ta vẫn đang theo dõi, quả thực ngài ấy đã về phủ."
Nguyên Quân Khác suy nghĩ một lát, cười lạnh nói: "Chắc là tiểu tử này muốn bày trò để dỗ ta đây mà."
Hắn cũng nhớ mang máng từng nghe phụ thân nhắc đến, khi Nguyên Thiểu còn ở quê nhà Kỳ Châu từng thích làm những công việc lặt vặt, thậm chí hắn còn thấy trong thư phòng của Nguyên Thiểu có một vài cuốn sách liên quan đến nghề mộc.
Nhưng theo sự hiểu biết của hắn về Nguyên Thiểu, tên tiểu tử thối tha này tuyệt đối không thể nào kiên nhẫn làm những việc kia.
Nếu không ngoài dự đoán của hắn, nhiều nhất là ba ngày, Nguyên Thiểu sẽ không thể diễn nổi vở kịch này nữa.
"Bất kể tiểu công tử có phải dỗ dành ngài hay không, ngài ấy ở nhà chơi gỗ cũng tốt hơn là ra ngoài lêu lỏng." Thuộc hạ kia nói.
"Ngài cứ thuận theo tự nhiên, cũng đừng vạch trần ngài ấy, cứ xem ngài ấy có thể diễn đến bao giờ. Nếu ngài ấy cứ mãi như vậy, dù là giả thì có sao đâu?"
Nguyên Quân Khác nghe thuộc hạ nói vậy cũng cảm thấy có lý.
Biết đâu đối phương diễn riết rồi nghiện thì sao? Chẳng phải tất cả đều vui vẻ ư?
Ở Nguyên phủ, sau khi Nguyên Thiểu kiểm tra gỗ xong bèn bắt đầu nghiên cứu những thứ khác mà y đã mua về.
"Mang hai chiếc cưa này đi rửa đi." Nguyên Thiểu chỉ vào hai chiếc cưa dính máu.
5
0
3 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
