0 chữ
Chương 33
Chương 33:
Một phút hững hờ ấy như cho hắn nhìn lại được người mình yêu.
Giang Triết có chút kích động, người này ấy vậy mà lại giống Quý Nhiên đến 5 phần. Trong 8 năm này cuối cùng cũng được thấy hình bóng khi trưởng thành của cậu dù chỉ là giống một chút.
Quýt Quýt vốn từ bé đã được hắn dạy dỗ nghiêm ngặt, nó có ngốc cũng hiểu ngoài chủ nhân hiện tại của nó thì còn có một chủ nhân nhỏ nữa. Nó ấy vậy mà hiểu nhầm người kia là Quý Nhiên liền chạy lại chủ nhân nhỏ mà bản thân cho rằng kia. Vì sự đột ngột của Quýt Quýt, Giang Triết cũng không kịp cản mà bị trượt dây xích. Thoát khỏi sự kiểm soát nó càng nhanh chân hơn, lao lại người kia.
"Aaaa, đừng có lại gần tao. Mày đi ra chỗ khác." Chàng trai hoảng hốt kêu lên, lùi lại thêm mấy bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. Cậu vấp phải một rễ cây nhô lên, suýt chút nữa thì ngã nhào. Đôi mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào Quýt Quýt đang lao tới như một mũi tên. Rõ ràng cậu không hề có chút thiện cảm nào với loài chó, đặc biệt là một con Golden Retriever to lớn như Quýt Quýt.
Giang Triết thấy Quýt Quýt lao đi và nghe tiếng hét thất thanh của cậu trai thì giật mình tỉnh táo. Hắn vội vàng chạy theo, trong lòng vừa lo lắng cho chàng trai lạ kia, vừa có chút bất lực với con chó cưng của mình.
"Quýt Quýt! Im." Hắn lớn giọng răn đe, nhưng Quýt Quýt lúc này đã hoàn toàn bị bản năng và sự nhầm lẫn chi phối, nó chỉ muốn lao đến "chủ nhân nhỏ" mà trong tiềm thức của nó cậu còn quan trọng hơn cả chủ nhân lớn.
Quýt Quýt không hề có ý định dừng lại, nó lao đến sát chân cậu trai, không hề có chút hung dữ nào mà chỉ vẫy đuôi lia lịa, vẻ mặt hớn hở như gặp được người thân. Nó còn định nhảy chồm lên để "ôm" lấy.
"Tránh ra! Tránh ra mau!" Cậu trai hét lên lần nữa, cậu giơ tay lên che mặt, lùi sát vào gốc cây, toàn thân run rẩy. Dù Quýt Quýt không hề có biểu hiện tấn công, nhưng nỗi sợ hãi của cậu đối với loài chó dường như đã ăn sâu vào tiềm thức. Như trong quá khứ đã trải qua điều gì đáng sợ.
Giang Triết chỉ dành bất lực mà túm lấy dây xích kéo về phía mình mà ngăn cản, giọng hắn trầm ấm nhắc nhở:
"Không phải em ấy, ngoan." Chú chó như nghe hiểu mà ủ rũ xuống như mất đi món đồ quan trọng không còn hớn hở nữa.
"Xin lỗi, nó nhìn nhầm cậu thành người khác. Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Mà trông anh quen thật, hình như tôi từng nhìn thấy ở đâu rồi." Cậu trai thấy Quýt Quýt không còn kích động nữa liền đứng dậy phủi bụi.
Giang Triết hạ thấp vành mũ xuống nói không quen rồi bỏ đi.
Nỗi nhớ 8 năm này cũng sâu sắc thật. Thật ra có người từng khuyên Giang Triết nên tìm cho mình một thế thân để vơi bớt nỗi nhớ Quý Nhiên. Hắn lập tức không nói gì nhiều mà vung nắm đấm vào người kia, đánh cho mặt mày bầm dập mặc cho người đấy xin tha. Cảm xúc lúc đấy có thể nói như nước tràn đầy ly.
Bản thân lúc đó Giang Triết cũng đang mắc bệnh tâm lý nên cảm xúc nhất thời này mọi người không ai dám động vào dù chỉ là một câu nói vu vơ. Có người nào kiên trì như hắn chứ, 8 năm chỉ hướng về một người, ngày đêm mong nhớ cố gắng từng ngày vì cậu.
Khi gặp cậu trai kia hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều chỉ là thấy nhớ cái con người ấy, bỏ hắn tận 8 năm mà chẳng chịu gặp hắn một lần nào cả.
Giang Triết có chút kích động, người này ấy vậy mà lại giống Quý Nhiên đến 5 phần. Trong 8 năm này cuối cùng cũng được thấy hình bóng khi trưởng thành của cậu dù chỉ là giống một chút.
Quýt Quýt vốn từ bé đã được hắn dạy dỗ nghiêm ngặt, nó có ngốc cũng hiểu ngoài chủ nhân hiện tại của nó thì còn có một chủ nhân nhỏ nữa. Nó ấy vậy mà hiểu nhầm người kia là Quý Nhiên liền chạy lại chủ nhân nhỏ mà bản thân cho rằng kia. Vì sự đột ngột của Quýt Quýt, Giang Triết cũng không kịp cản mà bị trượt dây xích. Thoát khỏi sự kiểm soát nó càng nhanh chân hơn, lao lại người kia.
"Aaaa, đừng có lại gần tao. Mày đi ra chỗ khác." Chàng trai hoảng hốt kêu lên, lùi lại thêm mấy bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. Cậu vấp phải một rễ cây nhô lên, suýt chút nữa thì ngã nhào. Đôi mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào Quýt Quýt đang lao tới như một mũi tên. Rõ ràng cậu không hề có chút thiện cảm nào với loài chó, đặc biệt là một con Golden Retriever to lớn như Quýt Quýt.
"Quýt Quýt! Im." Hắn lớn giọng răn đe, nhưng Quýt Quýt lúc này đã hoàn toàn bị bản năng và sự nhầm lẫn chi phối, nó chỉ muốn lao đến "chủ nhân nhỏ" mà trong tiềm thức của nó cậu còn quan trọng hơn cả chủ nhân lớn.
Quýt Quýt không hề có ý định dừng lại, nó lao đến sát chân cậu trai, không hề có chút hung dữ nào mà chỉ vẫy đuôi lia lịa, vẻ mặt hớn hở như gặp được người thân. Nó còn định nhảy chồm lên để "ôm" lấy.
"Tránh ra! Tránh ra mau!" Cậu trai hét lên lần nữa, cậu giơ tay lên che mặt, lùi sát vào gốc cây, toàn thân run rẩy. Dù Quýt Quýt không hề có biểu hiện tấn công, nhưng nỗi sợ hãi của cậu đối với loài chó dường như đã ăn sâu vào tiềm thức. Như trong quá khứ đã trải qua điều gì đáng sợ.
"Không phải em ấy, ngoan." Chú chó như nghe hiểu mà ủ rũ xuống như mất đi món đồ quan trọng không còn hớn hở nữa.
"Xin lỗi, nó nhìn nhầm cậu thành người khác. Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Mà trông anh quen thật, hình như tôi từng nhìn thấy ở đâu rồi." Cậu trai thấy Quýt Quýt không còn kích động nữa liền đứng dậy phủi bụi.
Giang Triết hạ thấp vành mũ xuống nói không quen rồi bỏ đi.
Nỗi nhớ 8 năm này cũng sâu sắc thật. Thật ra có người từng khuyên Giang Triết nên tìm cho mình một thế thân để vơi bớt nỗi nhớ Quý Nhiên. Hắn lập tức không nói gì nhiều mà vung nắm đấm vào người kia, đánh cho mặt mày bầm dập mặc cho người đấy xin tha. Cảm xúc lúc đấy có thể nói như nước tràn đầy ly.
Khi gặp cậu trai kia hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều chỉ là thấy nhớ cái con người ấy, bỏ hắn tận 8 năm mà chẳng chịu gặp hắn một lần nào cả.
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
