TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22:

Và liệu có chấp nhận tình cảm này không?

Giang Triết vẫn cư xử như bình thường nhưng trong lòng lại cuộn trào những cảm xúc khó tả.

Lo sợ hắn có, sợ Quý Nhiên sẽ rời xa hắn, ghét bỏ hắn. Sợ lắm.

Nhưng càng sợ đám người trong gia tộc Giang gia hơn. Từ nhỏ Giang Triết đã được dạy rằng không được có bất kỳ một điểm yếu nào dù là nhỏ nhất. Một khi đã để lộ thì chắc chắn bản thân hắn sẽ bị nhắm vào đó mà mất tư cách người thừa kế.

Giang Triết vốn không cần gia tài này, hắn chỉ muốn một cuộc sống bình thường, nghèo khó cũng được nhưng ít nhất là có hạnh phúc.

Hồi nhỏ hắn rất hâm mộ, hâm mộ những người được gia đình yêu thương và luôn bên nhau, được an ủi được sẻ chia. Hắn cũng muốn nhưng lời dạy bảo của mẹ lại quá lớn, lấn át những khao khát của một đứa trẻ.

Quý Nhiên là tất cả với hắn. Cái lo của Giang Triết chính là sợ một ngày người trong gia tộc sẽ làm cậu bị thương.

Nếu cả hai ở bên nhau sợ rằng...

Haizz cứ giấu đi cũng tốt.

Ánh đèn mờ nhạt của căn phòng soi sáng bóng lưng kẻ si tình.

Quý Nhiên trong bức ảnh năm 16 tuổi, đẹp tựa như được vẽ ra. Vừa mang nét hồn nhiên ngây thơ lại sắc nét cuốn hút người ta chỉ muốn nhìn thêm một chút, một chút nữa, như không thoát ra được.

"Bảo bối, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên rồi." Giọng Giang Triết khẽ nói.

Hôm sau vì lịch trình được lùi lại để chuẩn bị cho chương trình kia nên hầu như không có công việc gì cả.

Giang Triết lái xe đến trường học cũ, ngôi trường cũng có thể nói là nổi tiếng với những học sinh có thành tích xuất sắc.

Năm đó sau khi tỏ tình vì sự ghen tuông của bản thân, hắn quyết định đánh liều một lần. Phản kháng lại gia đình, từ bỏ quyền thừa kế.

Tuy mới 16 tuổi nhưng Giang Triết lại chững chạc trưởng thành hơn hẳn. Hắn lấy số tiền bản thân tích góp qua từng năm mà mua một ngôi nhà nhỏ có vườn, chuyển đến ngôi trường Quý Nhiên vẫn luôn yêu thích.

Nhưng tuổi trẻ bồng bột sao mà chống được thế giới này, có lẽ Giang Triết đã quên mẹ của hắn có thể làm những gì.

Đến năm 18, sau 2 năm bỏ đi Giang Triết bị bắt ép về nhà. Quý Nhiên cũng gần như mất tích, không thể tìm kiếm.

Hắn bị nhốt lại trong phòng, học lại quy củ, bị tẩy não một lần nữa.

"Mẹ, thả em ấy ra. Con cầu xin mẹ, làm ơn đừng làm gì em ấy." Giang Triết gào thét quỳ xuống xin mẹ mình.

"Giang Triết, con quên mình là ai rồi sao. Con, thái tử gia Giang gia, kẻ thừa kế gia tộc. Những điều này con đã quên ư? Có lẽ chúng ta cần một thời gian dành cho nhau rồi." Giọng nói cao lãnh đanh thép của người phụ nữ làm cho tình cảnh thêm nghiêm trọng.

"Mẹ, năm đó mẹ buông tha cho con rồi mà."

"Suy đi tính lại không ai đủ hoàn hảo cả. Cái tên Giang Triết cũng in sâu vào Giang gia."

"Giang Trạch thì sao? Giang Lâm? Uyển Nhất? Uyển Ân? Bọn họ không ai được sao? Nỗ lực đến thế mà."

Giang Triết liệt kê từng người anh em của mình. Đúng hắn không phải người con duy nhất, tất cả bọn họ đều là kết quả của thí nghiệm sinh sản vô tính.

.

.

.

Chương này tớ thấy xàm tuy là do bản thân viết.

Giải thích một chút là Giang Triết đích thực là được Giang phu nhân đẻ ra, và được huấn luyện từ nhỏ cùng với những người kia. Giang Triết lúc đấy cũng không quá nghĩ nhiều chỉ cho rằng chiến thắng mới được thương yêu nên là ảnh cố hết sức để dành lại được cái danh nghĩa này. Cuối cùng chả nhận lại được gì cả.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.