TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Anh nhường ra một bên: “Rửa rau, rửa rau đi.”

Tống Kỳ Niên vừa bực vừa buồn cười, đeo tạp dề đứng vào chỗ đó, hai tay thành thạo thò vào bồn rửa rau xanh và nấm.

“Không phải bảo tôi qua trực tiếp ăn thôi sao? Có nói phải làm việc đâu.”

“Ấy ấy, lời này tôi đâu có nói, chắc chắn là cậu nghe nhầm rồi.”

Lục Chỉ Thời lái xe lăn nhỏ đi đi lại lại ở cửa bếp, trong lòng còn ôm bình sữa nhỏ mà Trì Sâm vừa pha cho.

Tống Kỳ Niên thò đầu ra hỏi: “Hũ béo, có chuyện gì cần ba giúp à?”

Lục Chỉ Thời kéo kéo ống quần anh, hừ hừ không nói gì, chớp chớp mắt, má nhỏ đỏ bừng.

Tống Kỳ Niên hiểu rồi, anh rửa tay rồi đi ra, cúi người bế cậu lên lầu, vào căn phòng mà Lục Chỉ Ngộ thường ngủ.

Lên đến nơi, anh ghé sát vào tai bảo bối béo ú, cười nói nhỏ: “Lần này cái hũ thơm tho biến thành cái hũ bốc mùi rồi.”

Chớp chớp mắt, Lục Chỉ Thời cố nín, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cậu bĩu môi, mắt bỗng dưng ngấn lệ, quay đầu nằm sấp trên vai Tống Kỳ Niên, nước mắt lã chã rơi.

Tống Kỳ Niên vội vàng an ủi bảo bối nhỏ đang khóc: “Ba nói sai rồi, cục cưng là hũ thơm tho.”

Lục Chỉ Thời ngậm bình sữa, không cho mình khóc thành tiếng, nếu không sẽ mất mặt lắm.

Tống Kỳ Niên thấy cậu khóc đến mắt sưng húp, bong bóng mũi thỉnh thoảng lại phồng lên, nhưng vẫn bướng bỉnh không khóc thành tiếng, nhất thời dở khóc dở cười.

“Bảo bối béo ú, đúng là giống hệt ba ba Đình An của con.”

Rút giấy ăn lau nước mũi cho con, Tống Kỳ Niên vắt khô khăn nóng lau mặt và mắt cho Lục Chỉ Thời.

Nhóc con tròn vo nằm trên giường nhỏ, mυ"ŧ hai ngụm sữa lại thút thít một cái, trông thật đáng thương.

Rửa mông nhỏ, thay tã xong, Tống Kỳ Niên lại thoa phấn rôm, bôi kem thơm cho cậu.

Bế con trai lên hôn một cái, Tống Kỳ Niên dỗ dành: “Chỉ Thời béo là hũ thơm tho, đúng không?”

“Ưm!”

“Vậy không mách tội với ba nhỏ có được không?”

“Hừ!”

Lục Chỉ Thời quay ngoắt đầu, nằm sấp trên vai Tống Kỳ Niên không động đậy nữa.

Tống Kỳ Niên dở khóc dở cười, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, bế cậu xuống lầu.

Vừa ngẩng mắt lên đã thấy đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của em trai, Lục Chỉ Ngộ vội vàng từ sofa xuống, bước những bước chân ngắn cũn chạy tới, đưa tay ra đòi bế: “Ba, để con bế em.”

Trì Sâm nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn qua, rồi đi theo xuống.

Đến gần thấy hốc mắt Lục Chỉ Thời ươn ướt, cậu ta không khỏi liếc nhìn Tống Kỳ Niên một cái, trong mắt mang theo ý trách móc nhẹ.

Chú Tống lại bắt nạt nhóc con.

Tống Kỳ Niên: “...”

Lục Chỉ Ngộ ôm em trai về phòng khách, xoa đầu rồi lại xoa mặt.

Lục Chỉ Thời vẫy vẫy cánh tay, khoa tay múa chân với anh trai, càng khoa tay múa chân lại càng đau lòng.

“Chỉ Thời của chúng ta là hũ thơm tho.” Lục Chỉ Ngộ vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, hôn lên má nhỏ của em trai, nói: “Tối về nói với ba nhỏ, mách tội ba.”

Lục Chỉ Thời nín khóc mỉm cười, thổi ra một cái bong bóng mũi, toe toét miệng để lộ hai hàng nướu nhỏ, gật đầu: “Ưm!”

Trì Sâm lặng lẽ rút giấy ăn ra lau bong bóng mũi cho cậu.

Bữa tối là do Tống Kỳ Niên đút, câu nào cũng gọi bảo bối nhỏ, dỗ cho Lục Chỉ Thời mặt mày hớn hở.

Ăn no uống đủ về nhà, bảo bối béo ú đã sớm rúc vào lòng ba ngủ thϊếp đi, cái bụng nhỏ phập phồng, ngủ say sưa.

Tống Kỳ Niên tạm biệt cha con nhà họ Trì, dưới ánh trăng sáng trong, một tay ôm Lục Chỉ Thời, một tay dắt Lục Chỉ Ngộ về nhà.

Chơi trò dẫm bóng trong sân nhà một lúc với nhóc con ham chơi, Tống Kỳ Niên dắt cậu vào nhà.

“Cuối tuần sau ba rảnh, đưa con đi thăm ba nhỏ, được không?”

“Dạ được!” Lục Chỉ Ngộ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Niên: “Vậy em trai có đi không ạ?”

“Em không đi, em còn nhỏ quá, trời lại lạnh, để em ở với ông bà nội hai hôm.”

Lục Chỉ Thời đang ngủ say không biết họ đã hẹn cuối tuần sau sẽ đến đoàn phim thăm nom, mãi đến lúc họ chuẩn bị lên đường mới phát hiện.

“Hức...”

2

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.