0 chữ
Chương 22
Chương 22
Tối đó, Lục Đình An vừa tắm xong ra ngoài, người quản lý của anh liền gọi điện điên cuồng. Lục Đình An vừa lau tóc vừa nghe máy.
“Ảnh của nhóc con không biết bị ai tung ra ngoài rồi, bây giờ cư dân mạng đang chia sẻ và bàn tán rần rần, anh xem có cần xóa bình luận, kiểm soát bình luận không?” Người quản lý ở đầu dây bên kia nói.
Lục Đình An nhíu mày, mở Weibo lên xem, vừa trả lời: “Có bình luận gì không tốt à?”
Bà Đàm ở đầu dây bên kia xoa xoa thái dương: “... Cũng không hẳn, chỉ là nói nhóc con hơi béo thôi.”
Lục Đình An: “...”
Vì mở loa ngoài mà nghe được một tai, Lục Chỉ Thời: “...”
Má nhóc con phồng lên vì tức giận, bất bình không thôi.
Béo chỗ nào chứ, bao lâu nay cân nặng vẫn như vậy, béo chỗ nào!
...
[Bình ga mini hiệu gì thế? Cho xin link với!]
[Nhóc con nhà anh đầu tròn vo, trắng trẻo mũm mĩm, hay ăn hay ngủ, tôi nghi bé không giống trẻ con bình thường, gửi qua nhà tôi đi, tôi xem giúp cho.]
[Thành phố S, đường xxxx, địa chỉ nhà tôi đây, gửi qua cho tui chơi với, khóc thì trả lại. Cảm ơn.]
[Bán không? Freeship nhé.]
[...]
Bên dưới là một đống bình luận réo tên anh.
Lục Đình An nhếch môi, lại lướt xem thêm vài bình luận nữa, rồi nói với Tống Kỳ Niên: “Fan của anh dễ thương thật.”
Tống Kỳ Niên xách cái bình ga nhỏ đang buồn bã không vui lại gần, cằm tựa lên vai Lục Đình An, ghé vào xem điện thoại của anh.
Nhóc con bị lộ ảnh chỉ có một tấm chụp từ sau lưng, một cục bông béo ú được người ba ảnh đế của mình ôm trong lòng, một cái chân nhỏ mập mạp đang cong lên móc vào áo sơ mi của Lục Đình An.
Đúng là một nhóc con đáng yêu thật.
Tống Kỳ Niên nhìn kỹ một lúc, gật đầu tán thành: “Nhóc con hơi tròn thật...”
Lục Chỉ Thời không phải kiểu béo nhiều thịt, mà cậu bé tròn, đơn thuần là tròn.
Tròn vo, tròn ủng, lùn lùn ngắn ngắn, trông có vẻ hơi mũm mĩm.
Lục Chỉ Thời càng thêm ủ rũ, cúi đầu lí nhí, như đang tự biện minh cho mình, trông ấm ức vô cùng.
“Chà!” Tống Kỳ Niên nghiêng đầu ghé sát lại xem vẻ mặt của nhóc con: “Nhóc con tủi thân rồi này.”
Vì không chụp thấy mặt chính diện của con, Lục Đình An nhắn tin cho người quản lý nói không cần xóa, chỉ cần chú ý hướng dư luận là được.
Cất điện thoại đi, anh nhận lấy nhóc con mắt lưng tròng sắp khóc từ tay Tống Kỳ Niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Bảo bối nhỏ tựa cằm lên vai Lục Đình An, vung vẩy cánh tay nhỏ bên tai anh, í a í ới kể khổ.
Tội nghiệp ghê, còn chưa biết nói đã bị người ba hư hỏng của mình bắt nạt rồi.
Lục Đình An bế cậu tránh xa người ba hư hỏng, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi được rồi, ba ba đã trút giận giúp con rồi, bảo bối không béo chút nào, chỉ hơi tròn thôi, rất đáng yêu.”
Lục Chỉ Thời lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Đình An, rồi lại nhìn Tống Kỳ Niên đang cười cong môi ở bên cạnh, chớp chớp mắt.
Vậy nên ba ba thật sự muốn lừa một cái bình ga béo ú mới ba tháng tuổi đáng yêu như vậy sao, ba ba ơi.
An ủi nhóc con đang ấm ức xong, Lục Đình An ôm cậu vào lòng vỗ về. Đợi Lục Chỉ Ngộ tắm xong xách theo cái gối nhỏ của mình qua, anh liền ôm cả hai đứa ngồi lên giường.
Anh cầm quyển truyện cổ tích đọc cho hai đứa con nghe trước khi ngủ, còn Tống Kỳ Niên thì ở bên cạnh thu dọn hành lý cho anh.
Lần quay phim này diễn ra tại một thị trấn nhỏ bình thường, hẻo lánh và lạc hậu ở phía Nam. Nơi đó Tống Kỳ Niên đã tra rồi, mưa nhiều, đường trơn, thời tiết cũng thay đổi thất thường.
Tống Kỳ Niên không yên tâm, nhét rất nhiều quần áo dày và đồ dùng sinh hoạt vào vali.
Lục Chỉ Ngộ đã quen với việc ba ba thường xuyên ra ngoài đóng phim, tuy không nỡ nhưng cũng không làm ầm lên, chỉ yên lặng gối đầu lên đùi Lục Đình An nghe anh kể chuyện, tay nhỏ níu lấy vạt áo ngủ của ba ba, mắt lim dim buồn ngủ.
Linh hồn bên trong Lục Chỉ Thời là một người trưởng thành, dù không nỡ để Lục Đình An rời đi, nhưng cậu cũng không khóc lóc ầm ĩ như một đứa trẻ thực thụ. Lúc này cậu tựa vào lòng Lục Đình An, vừa ngẩn người vừa lắng nghe giọng nói của anh.
“Ảnh của nhóc con không biết bị ai tung ra ngoài rồi, bây giờ cư dân mạng đang chia sẻ và bàn tán rần rần, anh xem có cần xóa bình luận, kiểm soát bình luận không?” Người quản lý ở đầu dây bên kia nói.
Lục Đình An nhíu mày, mở Weibo lên xem, vừa trả lời: “Có bình luận gì không tốt à?”
Bà Đàm ở đầu dây bên kia xoa xoa thái dương: “... Cũng không hẳn, chỉ là nói nhóc con hơi béo thôi.”
Lục Đình An: “...”
Vì mở loa ngoài mà nghe được một tai, Lục Chỉ Thời: “...”
Má nhóc con phồng lên vì tức giận, bất bình không thôi.
Béo chỗ nào chứ, bao lâu nay cân nặng vẫn như vậy, béo chỗ nào!
...
[Bình ga mini hiệu gì thế? Cho xin link với!]
[Nhóc con nhà anh đầu tròn vo, trắng trẻo mũm mĩm, hay ăn hay ngủ, tôi nghi bé không giống trẻ con bình thường, gửi qua nhà tôi đi, tôi xem giúp cho.]
[Bán không? Freeship nhé.]
[...]
Bên dưới là một đống bình luận réo tên anh.
Lục Đình An nhếch môi, lại lướt xem thêm vài bình luận nữa, rồi nói với Tống Kỳ Niên: “Fan của anh dễ thương thật.”
Tống Kỳ Niên xách cái bình ga nhỏ đang buồn bã không vui lại gần, cằm tựa lên vai Lục Đình An, ghé vào xem điện thoại của anh.
Nhóc con bị lộ ảnh chỉ có một tấm chụp từ sau lưng, một cục bông béo ú được người ba ảnh đế của mình ôm trong lòng, một cái chân nhỏ mập mạp đang cong lên móc vào áo sơ mi của Lục Đình An.
Đúng là một nhóc con đáng yêu thật.
Tống Kỳ Niên nhìn kỹ một lúc, gật đầu tán thành: “Nhóc con hơi tròn thật...”
Lục Chỉ Thời không phải kiểu béo nhiều thịt, mà cậu bé tròn, đơn thuần là tròn.
Lục Chỉ Thời càng thêm ủ rũ, cúi đầu lí nhí, như đang tự biện minh cho mình, trông ấm ức vô cùng.
“Chà!” Tống Kỳ Niên nghiêng đầu ghé sát lại xem vẻ mặt của nhóc con: “Nhóc con tủi thân rồi này.”
Vì không chụp thấy mặt chính diện của con, Lục Đình An nhắn tin cho người quản lý nói không cần xóa, chỉ cần chú ý hướng dư luận là được.
Cất điện thoại đi, anh nhận lấy nhóc con mắt lưng tròng sắp khóc từ tay Tống Kỳ Niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Bảo bối nhỏ tựa cằm lên vai Lục Đình An, vung vẩy cánh tay nhỏ bên tai anh, í a í ới kể khổ.
Tội nghiệp ghê, còn chưa biết nói đã bị người ba hư hỏng của mình bắt nạt rồi.
Lục Đình An bế cậu tránh xa người ba hư hỏng, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi được rồi, ba ba đã trút giận giúp con rồi, bảo bối không béo chút nào, chỉ hơi tròn thôi, rất đáng yêu.”
Vậy nên ba ba thật sự muốn lừa một cái bình ga béo ú mới ba tháng tuổi đáng yêu như vậy sao, ba ba ơi.
An ủi nhóc con đang ấm ức xong, Lục Đình An ôm cậu vào lòng vỗ về. Đợi Lục Chỉ Ngộ tắm xong xách theo cái gối nhỏ của mình qua, anh liền ôm cả hai đứa ngồi lên giường.
Anh cầm quyển truyện cổ tích đọc cho hai đứa con nghe trước khi ngủ, còn Tống Kỳ Niên thì ở bên cạnh thu dọn hành lý cho anh.
Lần quay phim này diễn ra tại một thị trấn nhỏ bình thường, hẻo lánh và lạc hậu ở phía Nam. Nơi đó Tống Kỳ Niên đã tra rồi, mưa nhiều, đường trơn, thời tiết cũng thay đổi thất thường.
Tống Kỳ Niên không yên tâm, nhét rất nhiều quần áo dày và đồ dùng sinh hoạt vào vali.
Lục Chỉ Ngộ đã quen với việc ba ba thường xuyên ra ngoài đóng phim, tuy không nỡ nhưng cũng không làm ầm lên, chỉ yên lặng gối đầu lên đùi Lục Đình An nghe anh kể chuyện, tay nhỏ níu lấy vạt áo ngủ của ba ba, mắt lim dim buồn ngủ.
Linh hồn bên trong Lục Chỉ Thời là một người trưởng thành, dù không nỡ để Lục Đình An rời đi, nhưng cậu cũng không khóc lóc ầm ĩ như một đứa trẻ thực thụ. Lúc này cậu tựa vào lòng Lục Đình An, vừa ngẩn người vừa lắng nghe giọng nói của anh.
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
