0 chữ
Chương 12
Chương 12
Trước khi đến sân bay, Tống Kỳ Niên lái xe đến tiệm hoa quen thuộc để lấy hoa đã đặt, tổng cộng có ba bó.
Một bó lớn, một bó nhỏ, và một bó mini.
Lúc đầu Lục Chỉ Thời không hiểu tại sao lại mua ba bó, nhưng nhìn Lục Chỉ Ngộ, có vẻ như đây là chuyện rất bình thường.
“Lát nữa chúng ta sẽ cho ba ba một bất ngờ...” Tống Kỳ Niên cười nói.
Lục Chỉ Thời bừng tỉnh, thì ra là vậy.
Thật lãng mạn, rất có cảm giác nghi thức long trọng.
Tống Kỳ Niên chia hoa ra, bó lớn anh đặt ở ghế phụ, bó nhỏ đưa cho Lục Chỉ Ngộ ôm, còn bó mini...
Lục Chỉ Thời vươn hai tay nhỏ, mắt sáng rực chuẩn bị nhận, nhưng Tống Kỳ Niên lại do dự một chút, rồi lấy bó hoa lại.
Nhóc con còn quá nhỏ, Tống Kỳ Niên sợ cậu thèm ăn mà gặm cánh hoa, mặc dù cậu không có răng.
Lục Chỉ Thời phồng má, không phục mà vung tay, í a í ới nói lý với ba: “A da... đa a...”
Con cũng muốn tặng hoa cho ba, con sẽ không gặm lung tung đâu, cho con đi mà, cho con đi mà, xin ba đó!
Nhóc con mở to đôi mắt trong veo sáng ngời đáng thương nhìn anh, Tống Kỳ Niên dở khóc dở cười, đặt bó hoa mini vào lòng cậu: “Phải giữ lời đấy nhé, đừng gặm hoa, về nhà chúng ta lại uống sữa.”
Ôm bó hoa, Lục Chỉ Thời toe toét miệng đáp một tiếng: “Ưm ư...”
Lái xe một mạch đến sân bay, Tống Kỳ Niên đứng ở lối ra bãi đỗ máy bay cùng hai đứa con ngóng trông mỏi mòn, thỉnh thoảng lại giơ tay lên xem đồng hồ.
“Ba! Máy bay nhà mình kìa!” Lục Chỉ Ngộ phấn khích kéo áo Tống Kỳ Niên, chỉ tay lên trời.
Đây là sân bay tư nhân của nhà họ Tống và nhà họ Lục, diện tích rất rộng, máy bay bay về hướng này chỉ có thể là máy bay của nhà họ.
Mà gần đây người đi máy bay chỉ có Lục Đình An.
Tống Kỳ Niên kiên nhẫn chờ đợi, tay giấu sau lưng nắm chặt bó hoa, tim vẫn đập rất nhanh.
Kết hôn với anh ấy nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp mặt vẫn cứ hồi hộp.
Người đó men theo cầu thang đi xuống, tay ôm một bó hoa lớn, mặc một bộ đồ đơn giản áo sơ mi trắng và quần tây, trông chỉn chu và lịch sự. Vai rộng eo thon, khí chất nhìn qua đã biết không tầm thường.
Ngoại hình Lục Đình An có phần thanh tú lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú và sắc sảo, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp khẽ rũ xuống, hàng mi dài che phủ, tạo cảm giác rất xa cách. Nhưng một cặp kính gọng vàng nửa gọng lại trung hòa rất tốt cảm giác xa cách này.
Dùng lời của fan hâm mộ chính là “Khiêm khiêm như ngọc, thế gia công tử” (Khiêm tốn như ngọc, công tử nhà danh giá).
Bản thân dung mạo đã xuất chúng, gia thế cũng tốt, lại thêm thành tựu vượt trội, danh tiếng nuôi người. Một Lục Đình An như vậy trong toàn bộ giới giải trí đều là một sự tồn tại độc đáo và đáng ngưỡng mộ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.
Ngày trước lúc kết hôn với Tống Kỳ Niên, fan hâm mộ khóc nát cõi lòng, một bên chúc anh trai hạnh phúc một bên khóc lóc nguyền rủa Tống Kỳ Niên.
Thời đó, Tống Kỳ Niên ra đường lúc nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt nghiến răng nghiến lợi, chỉ thiếu điều cắn khăn tay ngay trước mặt anh thôi.
Không ít nhân viên trong công ty anh là fan hâm mộ của Lục Đình An. Mỗi lần nhìn thấy anh, vẻ mặt họ đều cứng đờ, không chỉ phải gọi tình địch là sếp mà còn phải làm việc cho tình địch.
Sau này, thấy tình cảm của hai người họ khá tốt, Tống Kỳ Niên cũng thể hiện rất ổn: việc nhà bao hết, ra ngoài xách túi, thường xuyên đến đoàn phim của Lục Đình An để thăm nom.
Những bức ảnh do paparazzi chụp được luôn là cảnh Tống Kỳ Niên ôm một bó hoa, tay xách hộp thức ăn hoặc hộp quà, và Lục Đình An cũng tỏ ra rất thích. Dần dần, các fan mới chấp nhận Tống Kỳ Niên.
Thực ra nguyên nhân chính vẫn là vì Tống Kỳ Niên quá hào phóng với fan của Lục Đình An, dù sao thì ăn của người ta cũng ngại nói lời không hay.
Kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm của họ chưa bao giờ thay đổi.
Một bó lớn, một bó nhỏ, và một bó mini.
Lúc đầu Lục Chỉ Thời không hiểu tại sao lại mua ba bó, nhưng nhìn Lục Chỉ Ngộ, có vẻ như đây là chuyện rất bình thường.
“Lát nữa chúng ta sẽ cho ba ba một bất ngờ...” Tống Kỳ Niên cười nói.
Lục Chỉ Thời bừng tỉnh, thì ra là vậy.
Thật lãng mạn, rất có cảm giác nghi thức long trọng.
Tống Kỳ Niên chia hoa ra, bó lớn anh đặt ở ghế phụ, bó nhỏ đưa cho Lục Chỉ Ngộ ôm, còn bó mini...
Lục Chỉ Thời vươn hai tay nhỏ, mắt sáng rực chuẩn bị nhận, nhưng Tống Kỳ Niên lại do dự một chút, rồi lấy bó hoa lại.
Nhóc con còn quá nhỏ, Tống Kỳ Niên sợ cậu thèm ăn mà gặm cánh hoa, mặc dù cậu không có răng.
Lục Chỉ Thời phồng má, không phục mà vung tay, í a í ới nói lý với ba: “A da... đa a...”
Nhóc con mở to đôi mắt trong veo sáng ngời đáng thương nhìn anh, Tống Kỳ Niên dở khóc dở cười, đặt bó hoa mini vào lòng cậu: “Phải giữ lời đấy nhé, đừng gặm hoa, về nhà chúng ta lại uống sữa.”
Ôm bó hoa, Lục Chỉ Thời toe toét miệng đáp một tiếng: “Ưm ư...”
Lái xe một mạch đến sân bay, Tống Kỳ Niên đứng ở lối ra bãi đỗ máy bay cùng hai đứa con ngóng trông mỏi mòn, thỉnh thoảng lại giơ tay lên xem đồng hồ.
“Ba! Máy bay nhà mình kìa!” Lục Chỉ Ngộ phấn khích kéo áo Tống Kỳ Niên, chỉ tay lên trời.
Đây là sân bay tư nhân của nhà họ Tống và nhà họ Lục, diện tích rất rộng, máy bay bay về hướng này chỉ có thể là máy bay của nhà họ.
Mà gần đây người đi máy bay chỉ có Lục Đình An.
Kết hôn với anh ấy nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp mặt vẫn cứ hồi hộp.
Người đó men theo cầu thang đi xuống, tay ôm một bó hoa lớn, mặc một bộ đồ đơn giản áo sơ mi trắng và quần tây, trông chỉn chu và lịch sự. Vai rộng eo thon, khí chất nhìn qua đã biết không tầm thường.
Ngoại hình Lục Đình An có phần thanh tú lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú và sắc sảo, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp khẽ rũ xuống, hàng mi dài che phủ, tạo cảm giác rất xa cách. Nhưng một cặp kính gọng vàng nửa gọng lại trung hòa rất tốt cảm giác xa cách này.
Dùng lời của fan hâm mộ chính là “Khiêm khiêm như ngọc, thế gia công tử” (Khiêm tốn như ngọc, công tử nhà danh giá).
Bản thân dung mạo đã xuất chúng, gia thế cũng tốt, lại thêm thành tựu vượt trội, danh tiếng nuôi người. Một Lục Đình An như vậy trong toàn bộ giới giải trí đều là một sự tồn tại độc đáo và đáng ngưỡng mộ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.
Thời đó, Tống Kỳ Niên ra đường lúc nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt nghiến răng nghiến lợi, chỉ thiếu điều cắn khăn tay ngay trước mặt anh thôi.
Không ít nhân viên trong công ty anh là fan hâm mộ của Lục Đình An. Mỗi lần nhìn thấy anh, vẻ mặt họ đều cứng đờ, không chỉ phải gọi tình địch là sếp mà còn phải làm việc cho tình địch.
Sau này, thấy tình cảm của hai người họ khá tốt, Tống Kỳ Niên cũng thể hiện rất ổn: việc nhà bao hết, ra ngoài xách túi, thường xuyên đến đoàn phim của Lục Đình An để thăm nom.
Những bức ảnh do paparazzi chụp được luôn là cảnh Tống Kỳ Niên ôm một bó hoa, tay xách hộp thức ăn hoặc hộp quà, và Lục Đình An cũng tỏ ra rất thích. Dần dần, các fan mới chấp nhận Tống Kỳ Niên.
Thực ra nguyên nhân chính vẫn là vì Tống Kỳ Niên quá hào phóng với fan của Lục Đình An, dù sao thì ăn của người ta cũng ngại nói lời không hay.
Kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm của họ chưa bao giờ thay đổi.
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
