0 chữ
Chương 4
Chương 4
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, cô bé thấy phía trên đỉnh đầu anh trai tỏa ra một làn khói đen rất nhạt. Nếu không để ý kỹ thì khó mà nhìn ra.
[Hả?]
[Chắc chắn không phải thứ tốt lành! Muốn hại một người vừa đẹp vừa tốt như vậy, vị tiểu yêu tổ chính nghĩa như mình đây tuyệt đối không để yên!]
Đôi mắt Thiên Tuế Tuế đảo một vòng, bỗng nhiên cô vươn hai cánh tay bé xíu ra: “Muốn anh bế!”
Nếu không được anh trai bế lên thì với chiều cao đó, cô căn bản không với tới được đỉnh đầu anh ta.
Thẩm Vân Cẩm chỉnh lại gọng kính: “Anh ấy đang bị bệnh, để chú bế cháu nha?”
Thiên Tuế Tuế lập tức lắc đầu: “Không chịu! Nhất định phải anh bế cơ!”
Thẩm Yến Đình mỉm cười. Dù lúc này cậu ta đang bị cơn đau đầu hành hạ, nhưng nhìn cô bé dễ thương như vậy, thật sự không nỡ từ chối.
Cậu ta cúi người bế cô bé lên khỏi mặt đất.
Vừa được ôm vào lòng, Thiên Tuế Tuế liền bắt đầu lục tung mái tóc anh trai, đôi tay nhỏ chọc chọc sờ sờ không ngừng.
Ngay sau đó, Thẩm Yến Đình đột nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện một luồng khí nóng ấm lan tỏa, nhanh chóng dâng lêи đỉиɦ đầu rồi tan biến mất.
Và đúng vào lúc đó, cơn đau đầu vừa rồi vốn đang mỗi lúc một dữ dội lại kỳ lạ thay... lặng lẽ biến mất.
Thẩm Vân Cẩm nhận ra biểu cảm thay đổi đầy vi diệu trên gương mặt Thẩm Yến Đình, liền mở miệng hỏi:
“Sao vậy, Yến Đình?”
Ánh mắt Thẩm Yến Đình ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ: “Đầu cháu... hình như không còn đau nữa rồi.”
“Hả?” Ánh mắt Thẩm Vân Cẩm khẽ lay động.
Việc hai cậu cháu bọn họ đi đường núi trong đêm hôm nay là để tìm thầy thuốc chữa bệnh cho Thẩm Yến Đình.
Hơn hai tháng trước, Thẩm Yến Đình đột nhiên mắc một chứng bệnh kỳ lạ – mỗi lần phát bệnh thì đầu đau như muốn nổ tung.
Là cháu trai duy nhất của nhà họ Thẩm, Yến Đình luôn được ông nội cưng chiều hết mực. Nhưng khổ nỗi cậu ta từ nhỏ đã thể chất yếu ớt, người nhà họ Thẩm đã thử đủ mọi cách cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu.
Nhất là sau biến cố xảy ra cách đây năm năm, tâm lý lẫn thể chất của cậu ta đều tổn thương nặng nề. Vì vậy, Thẩm Yến Đình luôn mang vẻ yếu đuối, bệnh tật triền miên.
Thời gian gần đây, lại phát sinh thêm căn bệnh đau đầu bất thường.
Bệnh đến rất đột ngột, lại vô cùng quái lạ. Mỗi khi phát tác không có dấu hiệu báo trước, đau dữ dội trong suốt nửa tiếng, thậm chí lâu hơn, chỉ có thể nhờ thuốc giảm đau cầm chừng.
Đủ loại kiểm tra trong bệnh viện đều đã thử qua, nhưng không hề tìm ra bất cứ điều gì bất thường. Ngay cả các cao nhân có tiếng cũng được mời đến, song ai nấy đều bó tay.
Là người đứng đầu gia tộc, Thẩm Vân Cẩm đã sốt ruột tới mức không chịu nổi.
Hôm qua, thuộc hạ báo lại rằng trên núi có một vị thần y rất cao tay. Ngay tối nay, Thẩm Vân Cẩm liền hủy hết lịch tiếp khách, tự mình dẫn cháu trai vào núi.
Nhưng khi tới nhà vị thần y kia, người nhà báo rằng ông ấy đã qua đời cách đây nửa tháng. Không còn cách nào khác, họ đành chuẩn bị quay về trong thất vọng.
Nào ngờ lúc này, cơn đau đầu lại biến mất mà chẳng hề báo trước!
Trong cơn mừng rỡ, mí mắt Thẩm Yến Đình khẽ giật – cậu ta bỗng nhớ lại hành động vừa rồi của bé bánh sữa. Cúi đầu nhìn, cậu ta phát hiện cô bé đang nắm chặt nắm tay nhỏ, hình như bên trong đang cầm thứ gì đó.
“Em gái nhỏ, em cầm gì trong tay thế?”
Thiên Tuế Tuế mở lòng bàn tay, chìa ra trước mặt Thẩm Yến Đình: “Là cái này nè, anh trai!”
Cô bé vừa nói vừa ngáp một cái thật dài.
Đầu óc cô bắt đầu mơ hồ.
Thân thể bé xíu vốn đã đói lạnh cả ngày, nãy giờ lại cố vận dụng chút linh lực ít ỏi mới hồi phục được để giúp anh trai nhổ cái thứ kia ra. Bây giờ, cô cảm thấy mình như một cái bánh xẹp lép – không còn chút sức lực nào nữa.
Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại như muốn gục xuống. Tim Thẩm Yến Đình khẽ thắt lại, trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm mơ hồ. Cậu ta cảm giác rất có thể... việc cơn đau đầu biến mất có liên quan đến thứ này.
Cậu ta nhẹ nhàng cầm lấy vật nhỏ trong tay Thiên Tuế Tuế đưa lên ánh đèn xem xét. Đó là một sợi lông nâu sẫm dài chừng một tấc, to hơn sợi tóc một chút. Dù gọi là “lông” nhưng nó cứng hơn hẳn so với lông của các loài động vật thông thường.
[Hả?]
[Chắc chắn không phải thứ tốt lành! Muốn hại một người vừa đẹp vừa tốt như vậy, vị tiểu yêu tổ chính nghĩa như mình đây tuyệt đối không để yên!]
Đôi mắt Thiên Tuế Tuế đảo một vòng, bỗng nhiên cô vươn hai cánh tay bé xíu ra: “Muốn anh bế!”
Nếu không được anh trai bế lên thì với chiều cao đó, cô căn bản không với tới được đỉnh đầu anh ta.
Thẩm Vân Cẩm chỉnh lại gọng kính: “Anh ấy đang bị bệnh, để chú bế cháu nha?”
Thiên Tuế Tuế lập tức lắc đầu: “Không chịu! Nhất định phải anh bế cơ!”
Thẩm Yến Đình mỉm cười. Dù lúc này cậu ta đang bị cơn đau đầu hành hạ, nhưng nhìn cô bé dễ thương như vậy, thật sự không nỡ từ chối.
Vừa được ôm vào lòng, Thiên Tuế Tuế liền bắt đầu lục tung mái tóc anh trai, đôi tay nhỏ chọc chọc sờ sờ không ngừng.
Ngay sau đó, Thẩm Yến Đình đột nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện một luồng khí nóng ấm lan tỏa, nhanh chóng dâng lêи đỉиɦ đầu rồi tan biến mất.
Và đúng vào lúc đó, cơn đau đầu vừa rồi vốn đang mỗi lúc một dữ dội lại kỳ lạ thay... lặng lẽ biến mất.
Thẩm Vân Cẩm nhận ra biểu cảm thay đổi đầy vi diệu trên gương mặt Thẩm Yến Đình, liền mở miệng hỏi:
“Sao vậy, Yến Đình?”
Ánh mắt Thẩm Yến Đình ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ: “Đầu cháu... hình như không còn đau nữa rồi.”
“Hả?” Ánh mắt Thẩm Vân Cẩm khẽ lay động.
Việc hai cậu cháu bọn họ đi đường núi trong đêm hôm nay là để tìm thầy thuốc chữa bệnh cho Thẩm Yến Đình.
Là cháu trai duy nhất của nhà họ Thẩm, Yến Đình luôn được ông nội cưng chiều hết mực. Nhưng khổ nỗi cậu ta từ nhỏ đã thể chất yếu ớt, người nhà họ Thẩm đã thử đủ mọi cách cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu.
Nhất là sau biến cố xảy ra cách đây năm năm, tâm lý lẫn thể chất của cậu ta đều tổn thương nặng nề. Vì vậy, Thẩm Yến Đình luôn mang vẻ yếu đuối, bệnh tật triền miên.
Thời gian gần đây, lại phát sinh thêm căn bệnh đau đầu bất thường.
Bệnh đến rất đột ngột, lại vô cùng quái lạ. Mỗi khi phát tác không có dấu hiệu báo trước, đau dữ dội trong suốt nửa tiếng, thậm chí lâu hơn, chỉ có thể nhờ thuốc giảm đau cầm chừng.
Là người đứng đầu gia tộc, Thẩm Vân Cẩm đã sốt ruột tới mức không chịu nổi.
Hôm qua, thuộc hạ báo lại rằng trên núi có một vị thần y rất cao tay. Ngay tối nay, Thẩm Vân Cẩm liền hủy hết lịch tiếp khách, tự mình dẫn cháu trai vào núi.
Nhưng khi tới nhà vị thần y kia, người nhà báo rằng ông ấy đã qua đời cách đây nửa tháng. Không còn cách nào khác, họ đành chuẩn bị quay về trong thất vọng.
Nào ngờ lúc này, cơn đau đầu lại biến mất mà chẳng hề báo trước!
Trong cơn mừng rỡ, mí mắt Thẩm Yến Đình khẽ giật – cậu ta bỗng nhớ lại hành động vừa rồi của bé bánh sữa. Cúi đầu nhìn, cậu ta phát hiện cô bé đang nắm chặt nắm tay nhỏ, hình như bên trong đang cầm thứ gì đó.
“Em gái nhỏ, em cầm gì trong tay thế?”
Thiên Tuế Tuế mở lòng bàn tay, chìa ra trước mặt Thẩm Yến Đình: “Là cái này nè, anh trai!”
Cô bé vừa nói vừa ngáp một cái thật dài.
Đầu óc cô bắt đầu mơ hồ.
Thân thể bé xíu vốn đã đói lạnh cả ngày, nãy giờ lại cố vận dụng chút linh lực ít ỏi mới hồi phục được để giúp anh trai nhổ cái thứ kia ra. Bây giờ, cô cảm thấy mình như một cái bánh xẹp lép – không còn chút sức lực nào nữa.
Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại như muốn gục xuống. Tim Thẩm Yến Đình khẽ thắt lại, trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm mơ hồ. Cậu ta cảm giác rất có thể... việc cơn đau đầu biến mất có liên quan đến thứ này.
Cậu ta nhẹ nhàng cầm lấy vật nhỏ trong tay Thiên Tuế Tuế đưa lên ánh đèn xem xét. Đó là một sợi lông nâu sẫm dài chừng một tấc, to hơn sợi tóc một chút. Dù gọi là “lông” nhưng nó cứng hơn hẳn so với lông của các loài động vật thông thường.
2
0
1 tuần trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
