0 chữ
Chương 7
Chương 7
Kết quả... lại thành thật sao?
Chuyện này là sao?!
Cô và Giang Dĩ Thu quen biết từ nhỏ, làm bạn thân bao nhiêu năm nay, có thể nói là hiểu rõ ngọn nguồn gốc rễ của nhau, là người ở bên cạnh đối phương lâu nhất.
Cô cũng tin chắc họ chỉ là bạn tốt, không hề có ý nghĩ nào khác.
Nhưng vừa nãy...
Nhớ lại xúc cảm mềm mại dịu dàng ấy, nhớ lại đôi môi căng mọng, ẩm ướt của Giang Dĩ Thu, mặt Chử Vi Nguyệt như muốn bốc cháy.
Đây là muốn làm trò gì đây?!
Chử Vi Nguyệt hoàn toàn "rối như tơ vò".
Hận không thể có làn gió lạnh mùa đông thổi mạnh hơn nữa, thổi thẳng vào mặt cô, thổi cho cô tỉnh táo lại, đừng có ban ngày ban mặt mà mơ mộng hão huyền.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô không còn tâm trí mà suy nghĩ về chuyện này nữa.
Người trong lòng "hôn" cô xong, không hề buông tay, ngược lại còn ôm ngày càng chặt.
Cái ôm này thật sự quá chặt, gần như muốn siết cả người cô vào trong lòng, lực ở cánh tay không ngừng thít chặt, giống như muốn ghì cô vào trong cơ thể mình.
Làn da ấm áp kề sát bên cổ cô, xúc cảm mềm mại khiến cô khẽ rùng mình, đầu mũi Chử Vi Nguyệt tràn ngập mùi nước hoa dễ chịu trên người đối phương, là loại Giang Dĩ Thu vẫn dùng, thanh lịch nhẹ nhàng, bao nhiêu năm nay chưa từng thay đổi.
Cái ôm này kéo dài hơi lâu.
Hai năm không gặp, nhớ nhung là chuyện thường tình, ôm lâu một chút cũng chẳng sao, cô không nghĩ nhiều.
Sờ lên tấm lưng gầy gò của Giang Dĩ Thu, Chử Vi Nguyệt có chút xót xa, vốn dĩ đã mảnh mai rồi, hai năm không gặp lại gầy đi nhiều quá: "Ở bên ngoài chắc chẳng ăn uống tử tế gì cả."
Giang Dĩ Thu tựa vào vai cô, nghe vậy thì khẽ nói: "Đồ ăn bên ngoài không ngon bằng đồ cậu nấu."
Nghe như đang tủi thân, lại vừa giống như đang làm nũng.
Chử Vi Nguyệt lập tức cảm thấy trách nhiệm của mình thật lớn lao, trịnh trọng đảm bảo: "Về nhà tớ nấu đồ ăn ngon cho cậu."
Vô cùng tự giác nhận trách nhiệm cao cả là vỗ béo Giang Dĩ Thu.
Do góc độ, người trợ lý đứng phía sau hai người không nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
Giọng Giang Dĩ Thu nói khẽ nên trợ lý cũng không nghe rõ, nhưng mấy câu của Chử Vi Nguyệt về chuyện ăn uống thì lại lọt rõ vào tai.
Khóe miệng trợ lý giật giật, trực giác mách bảo có gì đó sai sai.
Cái giọng điệu này, sao lại giống như người yêu đi công tác xa về nhà đầy bụi trần, được vợ xót xa cho ăn thêm vậy nhỉ?
Hơn nữa, sếp lại còn chủ động ôm người ta ư?
Cô ấy theo sếp hai năm trời mà chưa từng có được trải nghiệm này!
Trợ lý đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân.
Nhưng cô chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không dám nói thẳng ra trước mặt sếp.
Bị ngắt lời như vậy, cảm xúc của Giang Dĩ Thu dần bình ổn trở lại, kết thúc cái ôm, nhẹ nhàng buông tay.
Ngoài khóe mắt hơi ửng đỏ, mọi thứ trông vẫn bình thường.
Ánh mắt Chử Vi Nguyệt vô thức lướt xuống môi đối phương, rồi cô đưa tay sờ khóe môi mình, thoáng chốc như người mất hồn.
Đối phương phản ứng quá đỗi bình tĩnh, khiến cô nghi ngờ cái gọi là "nụ hôn" vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của mình không.
Giang Dĩ Thu cứ như chưa làm gì cả, rất tự nhiên kéo tay cô: "Đi thôi."
Chử Vi Nguyệt ngơ ngác đáp lời, hồn vía lên mây.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc cô vẫn tự nhiên nhận lấy chiếc vali hành lý từ tay Giang Dĩ Thu.
Chuyện này là sao?!
Cô và Giang Dĩ Thu quen biết từ nhỏ, làm bạn thân bao nhiêu năm nay, có thể nói là hiểu rõ ngọn nguồn gốc rễ của nhau, là người ở bên cạnh đối phương lâu nhất.
Cô cũng tin chắc họ chỉ là bạn tốt, không hề có ý nghĩ nào khác.
Nhưng vừa nãy...
Nhớ lại xúc cảm mềm mại dịu dàng ấy, nhớ lại đôi môi căng mọng, ẩm ướt của Giang Dĩ Thu, mặt Chử Vi Nguyệt như muốn bốc cháy.
Đây là muốn làm trò gì đây?!
Chử Vi Nguyệt hoàn toàn "rối như tơ vò".
Hận không thể có làn gió lạnh mùa đông thổi mạnh hơn nữa, thổi thẳng vào mặt cô, thổi cho cô tỉnh táo lại, đừng có ban ngày ban mặt mà mơ mộng hão huyền.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô không còn tâm trí mà suy nghĩ về chuyện này nữa.
Người trong lòng "hôn" cô xong, không hề buông tay, ngược lại còn ôm ngày càng chặt.
Làn da ấm áp kề sát bên cổ cô, xúc cảm mềm mại khiến cô khẽ rùng mình, đầu mũi Chử Vi Nguyệt tràn ngập mùi nước hoa dễ chịu trên người đối phương, là loại Giang Dĩ Thu vẫn dùng, thanh lịch nhẹ nhàng, bao nhiêu năm nay chưa từng thay đổi.
Cái ôm này kéo dài hơi lâu.
Hai năm không gặp, nhớ nhung là chuyện thường tình, ôm lâu một chút cũng chẳng sao, cô không nghĩ nhiều.
Sờ lên tấm lưng gầy gò của Giang Dĩ Thu, Chử Vi Nguyệt có chút xót xa, vốn dĩ đã mảnh mai rồi, hai năm không gặp lại gầy đi nhiều quá: "Ở bên ngoài chắc chẳng ăn uống tử tế gì cả."
Giang Dĩ Thu tựa vào vai cô, nghe vậy thì khẽ nói: "Đồ ăn bên ngoài không ngon bằng đồ cậu nấu."
Chử Vi Nguyệt lập tức cảm thấy trách nhiệm của mình thật lớn lao, trịnh trọng đảm bảo: "Về nhà tớ nấu đồ ăn ngon cho cậu."
Vô cùng tự giác nhận trách nhiệm cao cả là vỗ béo Giang Dĩ Thu.
Do góc độ, người trợ lý đứng phía sau hai người không nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
Giọng Giang Dĩ Thu nói khẽ nên trợ lý cũng không nghe rõ, nhưng mấy câu của Chử Vi Nguyệt về chuyện ăn uống thì lại lọt rõ vào tai.
Khóe miệng trợ lý giật giật, trực giác mách bảo có gì đó sai sai.
Cái giọng điệu này, sao lại giống như người yêu đi công tác xa về nhà đầy bụi trần, được vợ xót xa cho ăn thêm vậy nhỉ?
Hơn nữa, sếp lại còn chủ động ôm người ta ư?
Cô ấy theo sếp hai năm trời mà chưa từng có được trải nghiệm này!
Nhưng cô chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không dám nói thẳng ra trước mặt sếp.
Bị ngắt lời như vậy, cảm xúc của Giang Dĩ Thu dần bình ổn trở lại, kết thúc cái ôm, nhẹ nhàng buông tay.
Ngoài khóe mắt hơi ửng đỏ, mọi thứ trông vẫn bình thường.
Ánh mắt Chử Vi Nguyệt vô thức lướt xuống môi đối phương, rồi cô đưa tay sờ khóe môi mình, thoáng chốc như người mất hồn.
Đối phương phản ứng quá đỗi bình tĩnh, khiến cô nghi ngờ cái gọi là "nụ hôn" vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của mình không.
Giang Dĩ Thu cứ như chưa làm gì cả, rất tự nhiên kéo tay cô: "Đi thôi."
Chử Vi Nguyệt ngơ ngác đáp lời, hồn vía lên mây.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc cô vẫn tự nhiên nhận lấy chiếc vali hành lý từ tay Giang Dĩ Thu.
5
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
