TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 69
Chương 69

[Mặt trời là do tôi nặn tròn - Nguyệt]: Được được được, lâu rồi không đi mua sắm nhớ quá, tớ thích đi mua sắm nhất!

[Ăn bồ đào không nhả hạt - Đào]: …

[Tiểu Mạnh đi làm, ngồi tù mọt gông]: …6

[Ăn bồ đào không nhả hạt - Đào]: Tớ nói này…

[Mặt trời là do tôi nặn tròn - Nguyệt]: Ngày mai mấy giờ chúng ta tập trung nhỉ, đi trung tâm thương mại nào?

[Ăn bồ đào không nhả hạt - Đào]: Chử Vi Nguyệt cậu…

[Mặt trời là do tôi nặn tròn - Nguyệt]: Đi mua sắm xong đến nhà tớ nhé?

[Ăn bồ đào không nhả hạt - Đào]: Không phải…

[Mặt trời là do tôi nặn tròn - Nguyệt]: OK được rồi chốt thế nhé!

Bồ Đào không thể nhịn được nữa: Thích nhất? Chúng tôi thấy hết rồi nhé!!!

Vì hành động “thu hồi trong tích tắc” trong nhóm chat, Chử Vi Nguyệt bị Bồ Đào chọc cười một trận.

Nhưng cô chẳng để tâm.

Đây có gọi là “sợ hãi trong tích tắc” không? Rõ ràng là có lập trường đúng đắn, đứng đúng phe.

Ba người hẹn nhau thời gian địa điểm, an ủi Mạnh Lâm Thần đang “than thở” vì phải tăng ca, rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Sáng sớm thứ Bảy, Chử Vi Nguyệt đưa mẹ đi khám sức khỏe ở bệnh viện, một số hạng mục phải đợi vài ngày mới có kết quả, bác sĩ đưa kết quả có ngay trong ngày cho hai mẹ con.

Có kết quả trong tay, Chử Vi Nguyệt nói chuyện cũng cứng rắn hơn nhiều, làu bàu nói với mẹ một đống, kể tội đủ thói quen sinh hoạt không tốt của bà từ đầu đến cuối.

Mẹ Chử tuy có thói quen sinh hoạt không tốt thật, nhưng nhìn vào các chỉ số trên phiếu khám sức khỏe, cũng chỉ dám nhỏ giọng cãi lại vài câu, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp.

Chử Vi Nguyệt đưa bà về nhà, trước khi đi còn không quên “ra tối hậu thư”, bảo bà nghe lời bác sĩ dặn, lần sau về nhà sẽ kiểm tra.

Gần trưa, Chử Vi Nguyệt cùng Giang Dĩ Thu từ nhà xuất phát, hẹn gặp Bồ Đào ở ngoài trung tâm thương mại.

Đậu xe ở hầm rồi lên tầng 1, cách một đoạn khá xa đã thấy một cô gái vẫy tay về phía họ, vừa hét to vừa chạy lại.

Bồ Đào có dáng người nhỏ nhắn hơn so với hai người họ, khoảng 1m6, khuôn mặt trẻ con dễ nhìn, tóc tùy ý buộc thấp sau gáy thành đuôi ngựa, ăn mặc giản dị.

Cách mười mấy mét, Chử Vi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ cô ấy dang rộng vòng tay kích động vẫy gọi, bất lực cười với Giang Dĩ Thu: “Thật là, lớn chừng này rồi còn như con nít, dễ kích động vậy.”

Miệng nói thế, nhưng vẫn mặt tươi cười phối hợp dang rộng vòng tay, chờ đối phương chạy tới.

Giây tiếp theo chỉ thấy một cơn gió lướt qua, người chạy tới đầy kích động lướt thẳng qua cô “vèo” một cái chạy đến trước mặt Giang Dĩ Thu, ôm chặt lấy người ta: “Thu Thu lâu rồi không gặp, tớ rất nhớ cậu.”

Dang rộng hai tay, đứng trơ như cái giá phơi quần áo Chử Vi Nguyệt: …

Mặt cười giả tạo của Chử Vi Nguyệt sụp đổ trong một giây, lập tức điều chỉnh lại, quay đầu nhìn thấy Bồ Đào cả người gần như nửa dựa vào Giang Dĩ Thu, líu ríu không biết nói gì, lông mày dựng đứng, lập tức nổi giận.

To gan!

Mặt sụ xuống tiến lên, kéo Bồ Đào ra khỏi người Giang Dĩ Thu: “Làm gì đấy làm gì đấy?

Vừa gặp đã động tay động chân, Thu Thu nhà tớ là người có thể tùy tiện ôm à?”

Bồ Đào không nhịn được liếc một cái, nhưng vẫn dưới sức kéo mạnh của Chử Vi Nguyệt mà buông Giang Dĩ Thu ra, nói giọng âm dương quái khí: “À đúng đúng, là lỗi của tớ, không nên động tay động chân, tùy tiện ôm Thu Thu nhà cậu.”

9

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.