0 chữ
Chương 61
Chương 61
Không được, mấy lời lẩm bẩm trong mơ chưa chắc đã đúng như cô nghĩ, biết đâu Giang Dĩ Thu chỉ đơn giản là gặp ác mộng thôi, chẳng liên quan gì đến cốt truyện cả.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, khoan nói chuyện hệ thống xuyên sách quá phi lý, lỡ không cẩn thận lỡ lời, nói ra mối quan hệ của hai người trong sách, cô phải làm sao đây, nói với đối phương hai người là CP chính thức sao?
Vậy thì sau này làm sao cô có thể làm bạn thân với Thu Thu được nữa chứ!
Chỉ nghĩ đến thôi là cô đã không dám đối mặt với Giang Dĩ Thu rồi.
Chử Vi Nguyệt suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định giải quyết một cách an toàn, sáng mai sẽ dò la thái độ trước xem cô ấy có thực sự biết gì không.
Bây giờ còn mấy tiếng nữa mới tới giờ dậy, Chử Vi Nguyệt, người bị tát cho tỉnh giấc, lặng lẽ lau khô nước mắt, nằm xuống ngủ tiếp.
Đồng thời, cô nghiến răng lên kế hoạch trả thù, mai cô sẽ làm món táo mười tám kiểu!
Ăn ăn ăn, ăn cho bõ ghét!
Xin nghỉ làm, Chử Vi Nguyệt trước khi ngủ không đặt báo thức, ngủ một mạch đến khi tỉnh tự nhiên.
Ai đó đang nghiến răng tính kế trả thù còn chưa mở mắt, đã vội đưa tay sờ trán Giang Dĩ Thu trước.
Ừm... hết sốt rồi.
Chử Vi Nguyệt yên tâm, nhưng vẫn buồn ngủ rũ rượi, cô chợp mắt một lát, trong lòng còn lo bữa sáng dinh dưỡng cho Giang Dĩ Thu, đành cố gắng gượng dậy làm bữa sáng.
Còn về "kế hoạch trả thù", nhìn bộ dạng bệnh mỹ nhân yếu ớt của Giang Dĩ Thu, cô đương nhiên không đành lòng, mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Giang Dĩ Thu vẫn còn ngủ mê mệt, Chử Vi Nguyệt làm xong bữa sáng, đo nhiệt độ cho cô ấy, xác nhận thân nhiệt đã giảm xuống dưới 37 độ, lúc này mới nhẹ giọng gọi người dậy.
Giang Dĩ Thu sốt cả đêm, đầu óc cứ như chứa đầy bột hồ, choáng váng không chịu nổi, vừa mở mắt nhìn thấy cảnh vật xung quanh, có cảm giác lơ mơ không biết là ngày nào tháng nào.
Vẫn là bàn tay ấm áp và giọng nói dịu dàng của Chử Vi Nguyệt kéo cô ấy trở về thực tại: "Dậy ăn sáng thôi."
"Được." Giang Dĩ Thu đáp, giọng hơi khàn vì lâu không nói chuyện.
Chử Vi Nguyệt cúi người ôm cô ấy dậy, Giang Dĩ Thu nằm lâu quá chân cứ như bị nhét bông gòn, đứng không vững suýt quỵ xuống, Chử Vi Nguyệt vội vàng đỡ lấy.
"Cậu không sao chứ?" Chử Vi Nguyệt đỡ cô ấy ngồi xuống giường, lo lắng cho thể chất của Giang Dĩ Thu: “Đợi chút, tớ đi lấy quần áo cho."
Giang Dĩ Thu hít thở sâu vài hơi, hồi phục chút sức lực, Chử Vi Nguyệt giọng điệu dịu dàng vẻ mặt bình thản, nhưng cô ấy vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt đối phương.
Rõ ràng là không ngủ ngon.
Giang Dĩ Thu hỏi: "Cậu thức cả đêm qua trông tớ à?"
Chử Vi Nguyệt quay người lục tìm trong tủ quần áo, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đâu có, chỉ là rót nước thay khăn lạnh thôi mà."
Nói đến đây, một vài ký ức đêm qua chợt ùa về trong tâm trí cô.
Không cần phải chuẩn bị gì cả, Chử Vi Nguyệt lập tức nhập vai, nhíu mày mím môi trực tiếp "phát tác" ngay tại chỗ, nhào vào lòng Giang Dĩ Thu tố cáo "tội ác" đêm qua của cô ấy, tủi thân tủi thân đưa dấu bàn tay vốn dĩ đã không rõ, giờ đã nhạt chỉ còn màu hồng nhạt trên mặt cho "thủ phạm" xem.
Phải cho Giang Dĩ Thu xem ngay, không thì lát nữa biến mất hết.
Giang Dĩ Thu cũng không ngờ lại có chuyện này, đương nhiên là xin lỗi dỗ dành cô ấy, an ủi một hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được người ta vui lên.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, khoan nói chuyện hệ thống xuyên sách quá phi lý, lỡ không cẩn thận lỡ lời, nói ra mối quan hệ của hai người trong sách, cô phải làm sao đây, nói với đối phương hai người là CP chính thức sao?
Vậy thì sau này làm sao cô có thể làm bạn thân với Thu Thu được nữa chứ!
Chỉ nghĩ đến thôi là cô đã không dám đối mặt với Giang Dĩ Thu rồi.
Chử Vi Nguyệt suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định giải quyết một cách an toàn, sáng mai sẽ dò la thái độ trước xem cô ấy có thực sự biết gì không.
Bây giờ còn mấy tiếng nữa mới tới giờ dậy, Chử Vi Nguyệt, người bị tát cho tỉnh giấc, lặng lẽ lau khô nước mắt, nằm xuống ngủ tiếp.
Ăn ăn ăn, ăn cho bõ ghét!
Xin nghỉ làm, Chử Vi Nguyệt trước khi ngủ không đặt báo thức, ngủ một mạch đến khi tỉnh tự nhiên.
Ai đó đang nghiến răng tính kế trả thù còn chưa mở mắt, đã vội đưa tay sờ trán Giang Dĩ Thu trước.
Ừm... hết sốt rồi.
Chử Vi Nguyệt yên tâm, nhưng vẫn buồn ngủ rũ rượi, cô chợp mắt một lát, trong lòng còn lo bữa sáng dinh dưỡng cho Giang Dĩ Thu, đành cố gắng gượng dậy làm bữa sáng.
Còn về "kế hoạch trả thù", nhìn bộ dạng bệnh mỹ nhân yếu ớt của Giang Dĩ Thu, cô đương nhiên không đành lòng, mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Giang Dĩ Thu vẫn còn ngủ mê mệt, Chử Vi Nguyệt làm xong bữa sáng, đo nhiệt độ cho cô ấy, xác nhận thân nhiệt đã giảm xuống dưới 37 độ, lúc này mới nhẹ giọng gọi người dậy.
Vẫn là bàn tay ấm áp và giọng nói dịu dàng của Chử Vi Nguyệt kéo cô ấy trở về thực tại: "Dậy ăn sáng thôi."
"Được." Giang Dĩ Thu đáp, giọng hơi khàn vì lâu không nói chuyện.
Chử Vi Nguyệt cúi người ôm cô ấy dậy, Giang Dĩ Thu nằm lâu quá chân cứ như bị nhét bông gòn, đứng không vững suýt quỵ xuống, Chử Vi Nguyệt vội vàng đỡ lấy.
"Cậu không sao chứ?" Chử Vi Nguyệt đỡ cô ấy ngồi xuống giường, lo lắng cho thể chất của Giang Dĩ Thu: “Đợi chút, tớ đi lấy quần áo cho."
Giang Dĩ Thu hít thở sâu vài hơi, hồi phục chút sức lực, Chử Vi Nguyệt giọng điệu dịu dàng vẻ mặt bình thản, nhưng cô ấy vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt đối phương.
Giang Dĩ Thu hỏi: "Cậu thức cả đêm qua trông tớ à?"
Chử Vi Nguyệt quay người lục tìm trong tủ quần áo, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đâu có, chỉ là rót nước thay khăn lạnh thôi mà."
Nói đến đây, một vài ký ức đêm qua chợt ùa về trong tâm trí cô.
Không cần phải chuẩn bị gì cả, Chử Vi Nguyệt lập tức nhập vai, nhíu mày mím môi trực tiếp "phát tác" ngay tại chỗ, nhào vào lòng Giang Dĩ Thu tố cáo "tội ác" đêm qua của cô ấy, tủi thân tủi thân đưa dấu bàn tay vốn dĩ đã không rõ, giờ đã nhạt chỉ còn màu hồng nhạt trên mặt cho "thủ phạm" xem.
Phải cho Giang Dĩ Thu xem ngay, không thì lát nữa biến mất hết.
Giang Dĩ Thu cũng không ngờ lại có chuyện này, đương nhiên là xin lỗi dỗ dành cô ấy, an ủi một hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được người ta vui lên.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
