0 chữ
Chương 52
Chương 52
Chử Vi Nguyệt lơ đãng khởi động xe, nhìn người "đến muộn" ở ghế phụ: "Mua ít đồ quá, xách lên cứ như không xách gì cả.
Sao cậu mới đến thế, tớ đợi mấy phút rồi."
Chử Vi Nguyệt không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để biểu đạt "Mau khen tớ đi mà."
Giang Dĩ Thu nhịn cười không được, giả vờ như không thấy màn biểu diễn nhanh như gió của Chử Vi Nguyệt vừa nãy, phối hợp gật đầu: "Nguyệt Nguyệt giỏi quá, tớ biết mà, cậu “được” lắm."
Đuôi của Chử Vi Nguyệt sắp vểnh đến trời rồi, cô nghiêng người áp sát lại, véo vài cái vào tai thỏ của Giang Dĩ Thu để bày tỏ sự vui sướиɠ của mình.
Mềm thật đấy, nắn thích thật đấy!
Đôi tai dài trắng muốt như thể cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, nhẹ nhàng rung lên sau khi thoát khỏi "ma trảo".
Lúc rời đi đã gần chín rưỡi, lưu lượng xe cộ trên đường vẫn còn khá đông, mất một lúc mới đến bãi đỗ xe.
Sau khi dừng xe, Giang Dĩ Thu dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.
Chử Vi Nguyệt chọc chọc vai cô: "Đến nhà rồi, về nhà rồi ngủ tiếp."
Giang Dĩ Thu mơ màng mất vài giây mới uể oải mở mắt, gò má ửng hồng dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẻ mặt mơ hồ, hơi choáng váng.
Cô ngoan ngoãn dựa vào lưng ghế, khoác hờ chiếc áo khoác lông vũ, hàng mi như cánh quạ khẽ cụp xuống, run run, vẻ mặt ngây ngây ngô ngô đặc biệt ngoan ngoãn, giống hệt một con búp bê đáng yêu hồng hào mặc cho người ta bày đủ trò, đáng yêu đến mức khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Lòng Chử Vi Nguyệt mềm lại, giọng nói nhẹ đi vài phần: "Buồn ngủ à?
Một lát thôi mà cũng ngủ thϊếp được."
Giang Dĩ Thu "ưm" một tiếng, sắc mặt say ngủ, mí mắt mỏng manh nhuốm màu đỏ nhạt: "Hơi mệt, không biết sao ngủ quên luôn."
"Đi thôi, về nhà tắm rửa rồi ngủ. Mặc áo ấm vào đi, ngoài trời lạnh đấy, đừng để bị cảm."
Giang Dĩ Thu đáp lời, nhưng không lập tức hành động.
Chử Vi Nguyệt lấy đồ từ ghế sau, rồi ra phía trước mở cửa ghế phụ: "Xuống xe đi?"
Giang Dĩ Thu "ừm" một tiếng, chỉ là vẻ mặt lười biếng, đưa một tay ra như muốn cô kéo mình dậy, nhưng đầu ngón tay thon dài lại không chạm vào tay Chử Vi Nguyệt.
Chỉ móc lấy ống tay áo của cô, nhẹ nhàng lay động hai cái rồi không còn động tác nào khác: "Mệt, không muốn nhúc nhích."
Giọng điệu nhẹ bẫng, giống như đang làm nũng.
Hơi thở của Chử Vi Nguyệt ngừng lại.
Một lát sau mới hoàn hồn, lẩm bẩm vài câu: "Cậu phải tăng cường rèn luyện đi, thể chất thế này không được đâu."
Miệng nói vậy, nhưng cô vẫn hơi cúi người xuống: "Tớ bế cậu nhé?"
Ánh mắt Giang Dĩ Thu nhìn vào những túi đồ cô đang xách bằng một tay: "Cậu có mỗi một tay thôi."
Chử Vi Nguyệt liếc nhìn đống đồ đang xách trên tay, ánh mắt dừng lại ở vòng eo thon gầy của Giang Dĩ Thu, nhướng mày nhìn cô: "Một tay thì sao?"
Hai người vốn đã có chênh lệch chiều cao, lúc này một người đứng một người ngồi, sự chênh lệch về vóc dáng càng thêm rõ ràng, ánh đèn phía sau chiếu vào người Chử Vi Nguyệt, cái bóng đổ xuống bao trùm toàn bộ Giang Dĩ Thu.
Lối ra duy nhất bị thân hình Chử Vi Nguyệt chắn lại, phía sau là khoang xe tối đen như mực.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp ngay trước mắt, khiến người ta không thể làm ngơ.
Vẻ mặt Giang Dĩ Thu có chút mờ mịt, nhìn cô từ dưới lên trên, hệt như một chú thỏ lọt vào bẫy của thợ săn, bó tay không biết làm sao.
Chưa kịp đợi Giang Dĩ Thu phản ứng, Chử Vi Nguyệt đã cúi xuống, vươn tay về phía cô, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, chỉ vào cổ mình, ra hiệu cho cô vòng tay ôm lấy.
Sao cậu mới đến thế, tớ đợi mấy phút rồi."
Chử Vi Nguyệt không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để biểu đạt "Mau khen tớ đi mà."
Giang Dĩ Thu nhịn cười không được, giả vờ như không thấy màn biểu diễn nhanh như gió của Chử Vi Nguyệt vừa nãy, phối hợp gật đầu: "Nguyệt Nguyệt giỏi quá, tớ biết mà, cậu “được” lắm."
Đuôi của Chử Vi Nguyệt sắp vểnh đến trời rồi, cô nghiêng người áp sát lại, véo vài cái vào tai thỏ của Giang Dĩ Thu để bày tỏ sự vui sướиɠ của mình.
Mềm thật đấy, nắn thích thật đấy!
Đôi tai dài trắng muốt như thể cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, nhẹ nhàng rung lên sau khi thoát khỏi "ma trảo".
Lúc rời đi đã gần chín rưỡi, lưu lượng xe cộ trên đường vẫn còn khá đông, mất một lúc mới đến bãi đỗ xe.
Chử Vi Nguyệt chọc chọc vai cô: "Đến nhà rồi, về nhà rồi ngủ tiếp."
Giang Dĩ Thu mơ màng mất vài giây mới uể oải mở mắt, gò má ửng hồng dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẻ mặt mơ hồ, hơi choáng váng.
Cô ngoan ngoãn dựa vào lưng ghế, khoác hờ chiếc áo khoác lông vũ, hàng mi như cánh quạ khẽ cụp xuống, run run, vẻ mặt ngây ngây ngô ngô đặc biệt ngoan ngoãn, giống hệt một con búp bê đáng yêu hồng hào mặc cho người ta bày đủ trò, đáng yêu đến mức khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Lòng Chử Vi Nguyệt mềm lại, giọng nói nhẹ đi vài phần: "Buồn ngủ à?
Một lát thôi mà cũng ngủ thϊếp được."
Giang Dĩ Thu "ưm" một tiếng, sắc mặt say ngủ, mí mắt mỏng manh nhuốm màu đỏ nhạt: "Hơi mệt, không biết sao ngủ quên luôn."
Giang Dĩ Thu đáp lời, nhưng không lập tức hành động.
Chử Vi Nguyệt lấy đồ từ ghế sau, rồi ra phía trước mở cửa ghế phụ: "Xuống xe đi?"
Giang Dĩ Thu "ừm" một tiếng, chỉ là vẻ mặt lười biếng, đưa một tay ra như muốn cô kéo mình dậy, nhưng đầu ngón tay thon dài lại không chạm vào tay Chử Vi Nguyệt.
Chỉ móc lấy ống tay áo của cô, nhẹ nhàng lay động hai cái rồi không còn động tác nào khác: "Mệt, không muốn nhúc nhích."
Giọng điệu nhẹ bẫng, giống như đang làm nũng.
Hơi thở của Chử Vi Nguyệt ngừng lại.
Một lát sau mới hoàn hồn, lẩm bẩm vài câu: "Cậu phải tăng cường rèn luyện đi, thể chất thế này không được đâu."
Miệng nói vậy, nhưng cô vẫn hơi cúi người xuống: "Tớ bế cậu nhé?"
Chử Vi Nguyệt liếc nhìn đống đồ đang xách trên tay, ánh mắt dừng lại ở vòng eo thon gầy của Giang Dĩ Thu, nhướng mày nhìn cô: "Một tay thì sao?"
Hai người vốn đã có chênh lệch chiều cao, lúc này một người đứng một người ngồi, sự chênh lệch về vóc dáng càng thêm rõ ràng, ánh đèn phía sau chiếu vào người Chử Vi Nguyệt, cái bóng đổ xuống bao trùm toàn bộ Giang Dĩ Thu.
Lối ra duy nhất bị thân hình Chử Vi Nguyệt chắn lại, phía sau là khoang xe tối đen như mực.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp ngay trước mắt, khiến người ta không thể làm ngơ.
Vẻ mặt Giang Dĩ Thu có chút mờ mịt, nhìn cô từ dưới lên trên, hệt như một chú thỏ lọt vào bẫy của thợ săn, bó tay không biết làm sao.
Chưa kịp đợi Giang Dĩ Thu phản ứng, Chử Vi Nguyệt đã cúi xuống, vươn tay về phía cô, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, chỉ vào cổ mình, ra hiệu cho cô vòng tay ôm lấy.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
