TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Rồi đến vấn đề ăn uống đau đầu nhất, vì Chử Vi Nguyệt ghét rau xanh nên cả nhà đã tốn không ít công sức.

Mỗi lần nhắc đến chủ đề này, mặt con bé đều khó coi chết khϊếp, như thể hận không thể "bay màu" ngay tại chỗ, lần này cũng không ngoại lệ.

“Phải ăn uống đầy đủ, đặc biệt là ăn nhiều rau vào, nghe chưa hả?” Mẹ Chử lải nhải cằn nhằn: “Mẹ đây rõ ràng thích ăn rau như thế, sao lại đẻ ra đứa con gái kén ăn thế này chứ?

Mẹ còn phải nghi ngờ có phải con cố tình dọn ra ngoài ở riêng là để một mình không phải ăn rau không đấy!”

Chử Vi Nguyệt không thích nghe lời này, không thể để mẹ Chử trước mặt Giang Dĩ Thu mà hủy hoại "danh dự" của mình được: “Hoàn toàn là vu khống!

Con dọn ra ngoài chẳng phải là vì tiện đi làm sao?

Muốn mẹ đến ở cùng thì mẹ lại không chịu, bây giờ lại quay ngược sang trách con à?”

Hai mẹ con người nói câu này, người nói câu kia, ai cũng có lý của mình.

May mà lần này có Giang Dĩ Thu ở đây, nhận được ánh mắt cầu cứu tha thiết của bạn, liền nhanh chóng "đánh trống lảng": “Dì ơi đừng lo, có cháu trông chừng cậu ấy mà.

Nguyệt Nguyệt mấy hôm nay rất nghe lời, hôm qua còn tự giác xào rau cải bó xôi, cháu đã giám sát cậu ấy ăn hết nửa đĩa rồi.

Có cháu ở đây, dì yên tâm nhé.”

Chử Vi Nguyệt ra sức gật đầu: “Đúng thế đúng thế!”

“Thu Thu, cậu về thật tốt quá.” Chử Vi Nguyệt cảm động nắm lấy tay Giang Dĩ Thu, cứ như sắp khóc đến nơi: “May mà có cậu ở đây bảo vệ tớ, nói giúp, làm chứng cho tớ.

Cậu không biết đâu, hai năm cậu không ở bên cạnh tớ, tớ đã chịu bao nhiêu uất ức.”

Mẹ Chử bực mình nói: “Thế này lại thành lỗi của mẹ rồi hả?”

“Nếu con được bằng nửa Thu Thu thì mẹ cũng không lải nhải thế này.” rồi với vẻ mặt hài lòng nhìn sang Giang Dĩ Thu: “May mà có cháu, dì yên tâm hơn nhiều rồi.”

Nói rồi, bà lộ vẻ cảm khái: “Hai đứa ở cùng nhau, đều khỏe mạnh, bình an vô sự, thế là mẹ yên tâm rồi.

Giá mà có thể cứ thế này cả đời thì tốt biết mấy.”

“Còn phải nói sao?” Chử Vi Nguyệt thuận miệng tiếp lời: “Con với Thu Thu đương nhiên phải ở bên nhau cả đời rồi.”

Vừa nói, cô vừa gắp một miếng trứng rán đặt vào bát Giang Dĩ Thu.

Miếng trứng lòng đào rán cháy cạnh thơm lừng, chín tới, Thu Thu thích ăn nhất.

Giọng Chử Vi Nguyệt bình thản như đang nói chuyện hiển nhiên: “Sao lại phải “giá mà” chứ ạ, mẹ đừng có trù tụi con.”

Mẹ Chử trực giác mách bảo có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói rõ được.

Thôi, chỉ cần hai đứa con gái bình an vô sự, mặc kệ mấy cái khác, mẹ Chử vội vàng hùa theo: “Đúng đúng đúng, cả đời, hai đứa phải làm bạn thân cả đời nhé.”

Hai người trò chuyện rôm rả, chỉ có Giang Dĩ Thu không nói gì, ánh mắt quét qua mặt Chử Vi Nguyệt và mẹ Chử, khẽ nhếch khóe môi, biểu cảm phức tạp khó tả.

Cứ thế này cả đời sao? Không, không thể nào. Cô từng nghĩ như vậy, nhưng cô không làm được.

Cô quá tham lam, muốn nhiều hơn. Muốn tất cả.

Chử Vi Nguyệt thấy cô không nói gì, liền gọi một tiếng: “Thu Thu, cậu nói xem có đúng không?”

Giang Dĩ Thu hoàn hồn, lộ ra nụ cười trong trẻo vô hại: “Ừm, đương nhiên là cả đời rồi.”

*

Hai người còn phải đi làm, mẹ Chử không nán lại lâu, ăn sáng xong liền cùng rời đi.

Chử Vi Nguyệt ra cửa, ở gara gặp chị Vương, chào hỏi một tiếng rồi vội vàng tách ra đến trường, việc đầu tiên khi đến chỗ làm là tiếp tục chấm đống bài tập dường như không bao giờ hết.

1

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.