0 chữ
Chương 43
Chương 43
Mẹ Chử lắp bắp: “Hai đứa...
sao lại...”
Bà trợn tròn mắt, mất mấy giây mới nói năng lưu loát lại được: “Bộ không có phòng khách à?
Sao lại ở chung phòng?”
Chử Vi Nguyệt vẫn đang ôm Giang Dĩ Thu trong lòng, nghe vậy liền giải thích: “Thu Thu sợ lạnh, ngủ cùng con sẽ ấm hơn.”
Còn Giang Dĩ Thu thì ngoan ngoãn để cô ôm, vùi đầu vào lòng cô, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trắng nõn, trông đáng yêu như vẫn còn ngái ngủ.
“Mẹ sao vậy?” Chử Vi Nguyệt hỏi: “Tự nhiên xông vào, lại còn kích động thế, làm tụi con hết hồn.”
Trên mặt mẹ lóe lên vẻ lúng túng, đầu óc bà xoay chuyển cực nhanh, lập tức nghiêm mặt lại: “Mấy giờ rồi còn chưa dậy?
Hai đứa vẫn chưa chịu dậy, mẹ đến gọi không đúng à?”
Miệng thì mắng mỏ, nhưng trong lòng bà lại thở phào nhẹ nhõm.
Bà cứ tưởng là ai linh tinh, hóa ra là Thu Thu à, thế thì không sao rồi.
Thu Thu tốt bụng như thế, chắc chắn sẽ không làm gì con gái mình đâu.
Dù sao đi nữa, ánh mắt nhìn người của bà lúc nào cũng chuẩn không tưởng.
*
Chử Vi Nguyệt nhìn mẹ biểu cảm thay đổi liên tục, từ cảnh giác cao độ sang khó hiểu, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, biểu diễn "biến mặt" trong vòng một phút, khiến đầu cô lừ đừ hiện lên một dấu chấm hỏi.
Đây là đang làm gì vậy?
Nhưng cô cũng không hỏi thẳng, theo bản năng ôm chặt Giang Dĩ Thu hơn một chút, sợ mẹ Chử thấy gì đó không nên thấy: “Mẹ vào phòng khách ngồi đợi một lát đi ạ, tụi con sửa soạn xong sẽ ra ngay.”
Sửa soạn xong xuôi ra ngoài, Chử Vi Nguyệt đi thẳng vào bếp nấu bữa sáng.
“Mẹ sao sáng sớm đã chạy tới thế, tụi con không kịp chuẩn bị gì cả.” Chử Vi Nguyệt nói.
“Hôm qua mẹ chẳng đã nói hôm nay đến sao, đột ngột chỗ nào?” Mẹ Chử bất mãn: “Trong lòng con rốt cuộc có coi mẹ là mẹ không đấy?”
Nhớ lại cuộc đối thoại tối qua, Chử Vi Nguyệt mới hiểu ra.
Mẹ chỉ nói hôm nay đến, chứ không nói đến lúc nào.
Thôi được rồi, ừm, sáng sớm sáu rưỡi đúng là thuộc phạm vi “hôm nay” thật.
Chử Vi Nguyệt dở khóc dở cười: “Dạ vâng vâng vâng, mẹ đến đúng lúc lắm rồi ạ, tại con không chuẩn bị trước để nghênh đón chu đáo, là lỗi của con.”
Mẹ Chử lúc này mới hài lòng, lại gần cửa bếp xem Chử Vi Nguyệt làm bếp.
Chử Vi Nguyệt: “Mẫu hậu đại nhân, người có muốn phụ giúp nữ nhi không ạ?”
Mẹ Chử điềm nhiên đáp: “Làm có bữa sáng thôi mà cũng cần mẹ ra tay sao?
Thế chẳng phải hơn mười mấy năm nay mẹ làm cơm sáng cho con là nuôi ong tay áo à?”
Chử Vi Nguyệt bật cười: “Vâng, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ, để con làm cho.”
Nhà bếp chắc là địa điểm "hot trend" check-in mỗi ngày ở nhà Chử Vi Nguyệt rồi, có một mẹ Chử vây quanh vẫn chưa đủ, Giang Dĩ Thu cũng xáp lại gần.
Một chân còn chưa kịp bước vào cửa bếp đã bị mẹ Chử giữ lại: “Không cần cháu đâu, hai mẹ con dì cứ nghỉ ngơi đi, một mình con bé làm được rồi.”
Giang Dĩ Thu vừa tới, người đang thoăn thoắt làm bếp dưới ánh mắt mẹ Chử suýt chút nữa lại "tiễn" thêm quả trứng sống đi đầu thai, quả trứng quay tròn mấy vòng trong tay mới cầm chắc được.
Chử Vi Nguyệt theo bản năng liếc Giang Dĩ Thu một cái, đối phương mắt chứa ý cười, không nói gì nhiều.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Hai người đừng đứng đây xem nữa, cứ như con là động vật quý hiếm ấy.
Mau đi rửa mặt rồi chờ ăn cơm là được rồi... Ở đây con căng thẳng.”
sao lại...”
Bà trợn tròn mắt, mất mấy giây mới nói năng lưu loát lại được: “Bộ không có phòng khách à?
Sao lại ở chung phòng?”
Chử Vi Nguyệt vẫn đang ôm Giang Dĩ Thu trong lòng, nghe vậy liền giải thích: “Thu Thu sợ lạnh, ngủ cùng con sẽ ấm hơn.”
Còn Giang Dĩ Thu thì ngoan ngoãn để cô ôm, vùi đầu vào lòng cô, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trắng nõn, trông đáng yêu như vẫn còn ngái ngủ.
“Mẹ sao vậy?” Chử Vi Nguyệt hỏi: “Tự nhiên xông vào, lại còn kích động thế, làm tụi con hết hồn.”
Trên mặt mẹ lóe lên vẻ lúng túng, đầu óc bà xoay chuyển cực nhanh, lập tức nghiêm mặt lại: “Mấy giờ rồi còn chưa dậy?
Hai đứa vẫn chưa chịu dậy, mẹ đến gọi không đúng à?”
Miệng thì mắng mỏ, nhưng trong lòng bà lại thở phào nhẹ nhõm.
Bà cứ tưởng là ai linh tinh, hóa ra là Thu Thu à, thế thì không sao rồi.
Dù sao đi nữa, ánh mắt nhìn người của bà lúc nào cũng chuẩn không tưởng.
*
Chử Vi Nguyệt nhìn mẹ biểu cảm thay đổi liên tục, từ cảnh giác cao độ sang khó hiểu, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, biểu diễn "biến mặt" trong vòng một phút, khiến đầu cô lừ đừ hiện lên một dấu chấm hỏi.
Đây là đang làm gì vậy?
Nhưng cô cũng không hỏi thẳng, theo bản năng ôm chặt Giang Dĩ Thu hơn một chút, sợ mẹ Chử thấy gì đó không nên thấy: “Mẹ vào phòng khách ngồi đợi một lát đi ạ, tụi con sửa soạn xong sẽ ra ngay.”
Sửa soạn xong xuôi ra ngoài, Chử Vi Nguyệt đi thẳng vào bếp nấu bữa sáng.
“Mẹ sao sáng sớm đã chạy tới thế, tụi con không kịp chuẩn bị gì cả.” Chử Vi Nguyệt nói.
“Hôm qua mẹ chẳng đã nói hôm nay đến sao, đột ngột chỗ nào?” Mẹ Chử bất mãn: “Trong lòng con rốt cuộc có coi mẹ là mẹ không đấy?”
Mẹ chỉ nói hôm nay đến, chứ không nói đến lúc nào.
Thôi được rồi, ừm, sáng sớm sáu rưỡi đúng là thuộc phạm vi “hôm nay” thật.
Chử Vi Nguyệt dở khóc dở cười: “Dạ vâng vâng vâng, mẹ đến đúng lúc lắm rồi ạ, tại con không chuẩn bị trước để nghênh đón chu đáo, là lỗi của con.”
Mẹ Chử lúc này mới hài lòng, lại gần cửa bếp xem Chử Vi Nguyệt làm bếp.
Chử Vi Nguyệt: “Mẫu hậu đại nhân, người có muốn phụ giúp nữ nhi không ạ?”
Mẹ Chử điềm nhiên đáp: “Làm có bữa sáng thôi mà cũng cần mẹ ra tay sao?
Thế chẳng phải hơn mười mấy năm nay mẹ làm cơm sáng cho con là nuôi ong tay áo à?”
Chử Vi Nguyệt bật cười: “Vâng, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ, để con làm cho.”
Nhà bếp chắc là địa điểm "hot trend" check-in mỗi ngày ở nhà Chử Vi Nguyệt rồi, có một mẹ Chử vây quanh vẫn chưa đủ, Giang Dĩ Thu cũng xáp lại gần.
Giang Dĩ Thu vừa tới, người đang thoăn thoắt làm bếp dưới ánh mắt mẹ Chử suýt chút nữa lại "tiễn" thêm quả trứng sống đi đầu thai, quả trứng quay tròn mấy vòng trong tay mới cầm chắc được.
Chử Vi Nguyệt theo bản năng liếc Giang Dĩ Thu một cái, đối phương mắt chứa ý cười, không nói gì nhiều.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Hai người đừng đứng đây xem nữa, cứ như con là động vật quý hiếm ấy.
Mau đi rửa mặt rồi chờ ăn cơm là được rồi... Ở đây con căng thẳng.”
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
