TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Edit: Hến Con.

"Ông ơi, sao trán ông đầy mồ hôi vậy? Ông thấy mệt à? Trong phòng con có bạn giường bên là “bộ xương di động”, có mang theo kỷ tử, để con lấy cho ông nhé?"

Lâm Quốc Đống lau trán thở hắt một hơi dài:

"Hù đến nỗi huyết áp tăng rồi, choáng quá..."

Trong lúc đó, Khương Dạ vừa nói chuyện, vừa xúc từng muỗng cơm bò hầm khoai tây thơm lừng ăn ngon lành.

"Ôi chao, ông ơi, đây thật sự là thịt bò sao?"

"Hồi trước lúc con còn ăn được cơm, mẹ nấu thịt bò toàn là dai cứng, nhai muốn trẹo cả quai hàm."

"Hoặc không thì dai dính đầy răng, khó chịu muốn khóc luôn..."

"Nhưng thịt bò ông nấu, vừa đưa vào miệng cắn nhẹ đã tan mềm, nước thịt ngọt mà lớp gân cũng tan chảy luôn..."

Ông Lâm tay ôm ngực, cười rạng rỡ:

"Tốt, tốt quá... con thích ăn là được rồi."

"Ăn từ từ thôi con, coi chừng nghẹn đấy."

Lúc này, bà chị bán đậu hũ thối bên cạnh cũng rón rén bước tới, ngượng ngùng hỏi:

"Ông ơi... bán cho tôi một phần được không?"

Ông Lâm tươi cười múc luôn một bát:

"Câu gì lạ thế, cùng ngành thì phải giao lưu, có vậy mới cùng nhau tiến bộ chứ."

"Làm gì như có thù oán với nhau ấy."

Bà ấy trả tiền, nhận cơm và ăn ngay tại chỗ, vừa ăn vừa cười:

"Ôi trời, hôm qua tôi còn tưởng ông thuê người xếp hàng làm chiêu trò marketing nữa chứ!"

"Giờ ăn thử mới biết, xếp hàng đúng là đáng mà!"

"Thịt bò thật đấy à? Sao mềm tan, còn có mùi thơm như sữa thế này? Ông cho thêm sữa hả?"

Lâm Quốc Đống bật cười, chẳng giấu giếm:

"Khi xào thịt bò, trộn bơ với dầu lạc một chút là tạo được mùi sữa đấy."

"Nhưng cũng phải xem chất lượng thịt nữa, mỡ phải đủ thì mới thơm."

Chị kia vừa ăn vừa cười:

"Cảm ơn ông nha, học được rồi... dù không áp dụng được vì tôi bán đậu hũ thối mà."

Khương Dạ ăn xong đánh một cái ợ rõ dài, rồi nói:

"Ông ơi, mọi người trong nhóm chat nhờ con, nếu ông tới bệnh viện thì phải báo ngay cho họ biết."

Cô bé mở group bệnh nhân, chụp hình ông Lâm rồi gửi lên.

Lập tức, group vốn im ắng liền nổ tung:

[(。^▽^) Trời ơi! Ông đến rồi!]

[(;′д`)ゞ Ăn cơm của ông xong, bữa tối hôm qua con ăn cái gì cũng thấy nhạt như nhai sáp...]

[ヾ(●゜ⅴ゜)Tôi tới đây! Mang sẵn bát đũa luôn!]

[〒▽〒 Nghĩ cho bệnh nhân khoa xương đi, mấy người chạy nhanh vậy làm gì, tôi tới nơi thì hết cơm rồi!]

Ông Lâm nhìn vào điện thoại Khương Dạ, khuôn mặt già nua nhăn nheo rạng rỡ hẳn lên.

"Khương Dạ này, con có quen ai cũng bị chứng chán ăn như con không?"

Khương Dạ chớp chớp đôi mắt to tròn, gật gật đầu.

11

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.