TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Edit: Hến Con.

Ông Với mắt đỏ hoe, tay siết chặt, đến mức móng tay in hằn vào lòng bàn tay cũng không hay.

“Ba, con không muốn ăn cháo nữa đâu…”

Nghe tiếng con gọi, người đàn ông từng trải bao sóng gió ngoài kia, lúc này nước mắt đã lưng tròng.

Nhưng ông vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể người khóc chẳng phải là mình.

“Con trai, ba đây.”

“Mình không ăn cháo nữa, ba đi mua cho con món ngon nhé.”

“Con yên tâm, dù tốn bao nhiêu tiền, ba cũng nhất định chữa khỏi cho con.”

Vừa dứt lời, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng giày cao gót dồn dập.

“Anh Với, anh xem cái này đi!”

Người vừa vào là mẹ của cậu bé, bà đưa điện thoại cho chồng.

Trên màn hình là ảnh chụp cuộc trò chuyện trong nhóm bệnh nhân – nơi mọi người đang bàn tán rôm rả về "cơm chan sốt ông lão", hot đến phát cuồng.

“Hay là… mình để con thử xem sao?”

Ông Với nhìn một lúc, rồi nghiến răng, hạ giọng tức giận.

“Em điên rồi à? Hàng quán vỉa hè, con mình yếu thế này nhỡ đâu ăn trúng đồ bẩn thì sao?!”

“Mấy trò quảng cáo như vậy mà em cũng tin à? Em chưa già đã lẩm cẩm rồi hả?!”

Nghe tiếng gằn to, người phụ nữ mím môi cắn chặt, cố kiềm nước mắt không để con thấy mình khóc.

“Anh tưởng nó không phải con em chắc? Em không quan tâm nó chắc? Em lại muốn hại nó à?!”

“Vậy anh nói đi, chuyên gia trong nước em đã tìm hết rồi, còn cách nào khác không?!”

Lời nói khiến ánh mắt ông Với chùng xuống, môi mím chặt, đôi vai gồng lên phút chốc như quả bóng xì hơi, sụp xuống.

“Anh xin lỗi…”

“Tâm trạng anh không ổn, không nên trút giận lên em.”

“Thế này đi, lát nữa anh ra xem trước, mua một suất ăn thử.”

“Nếu thấy ổn, thì để con thử một chút…”

Lâm Quốc Đống đạp xe ba bánh, vừa đạp vừa ngân nga khúc hát, tới cổng bệnh viện Nhân dân số 1 Giang Thành.

Bà bán đậu hũ thối ở sạp bên cạnh vừa thấy ông liền run rẩy cả chân.

Cũng phải thôi, hôm qua từ chiều đã thấy hàng loạt bệnh nhân ùa ra khỏi bệnh viện, dòng người đông nghẹt mà chẳng ai ghé sạp bà mua đậu hũ.

Ai cũng đổ xô sang bên ông già bán cơm chan sốt kia. Chẳng lẽ… đậu hũ nhà mình chưa đủ thối?

Không thể nào! Đậu hũ nhà mình không chỉ thối khi ngửi, mà ăn cũng thối mà!

“Khương Dạ? Sao con lại ra đây?”

Lâm Quốc Đống còn chưa kịp dọn đồ thì đã thấy Khương Dạ mặc đồ bệnh nhân, lững thững đi từ trong viện ra.

“Ông ơi, con không sao đâu~ Con chỉ ra ngoài đi dạo tí thôi~”

11

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.