0 chữ
Chương 1
Chương 1
Edit: Hến Con.
[Một câu chuyện chữa lành chậm rãi – hạnh phúc chỉ đơn giản là cắn ngập miệng, rắc rắc...]
Long Quốc, Giang Thành.
Lâm Quốc Đống lấy điện thoại ra, nhìn vào khuôn mặt xa lạ phản chiếu trên màn hình.
Một ông lão khoảng 60 tuổi, tóc trắng râu bạc, gương mặt đầy những nếp nhăn, nhiều đến mức còn phức tạp hơn cả bản kế hoạch của cuộc đời mình.
“Không thể nào!”
“Mình vừa xuyên không vào cơ thể một ông già sao?”
...
Trước khi xuyên không, ông là đầu bếp thiên tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước Tân Hải.
Chưa tới 40 tuổi đã được mời làm đầu bếp quốc yến và có cơ hội tranh giải vàng ẩm thực toàn cầu.
Còn đang ngẩn người, một giọng nữ vang lên trước mặt: “Ông chủ, suất cơm này bán bao nhiêu vậy?”
Lâm Quốc Đống nhìn xuống chiếc xe ba bánh xanh bạc màu, trên đó đặt một tủ thức ăn bằng inox.
Trong các ngăn vuông, từng món ăn đã được bày sẵn.
“Hóa ra ông già này cũng làm đồ ăn... May mà mình vẫn còn nhớ nghề...”
Ông liếc mắt nhìn người phụ nữ tầm 50 tuổi trước mặt. Theo thói quen, ông đưa tay chỉ vào bảng giá bên cạnh.
Giọng ông khàn khàn, lẫn chút già nua: “Chị ơi, giá ở đây nè.”
Người phụ nữ vừa nghe xong, đôi mắt trợn tròn, chân mày nhướn cao đến gần chạm chân tóc.
“Này! Ông gọi ai là chị đấy hả?”
“Chị cái gì mà chị? Ông mới là chị! Cả nhà ông đều là chị!”
Bà ấy tức giận quay người bỏ đi. Đối với phụ nữ, tuổi tác là điều tuyệt đối không được đem ra trêu chọc.
Lâm Quốc Đống cúi đầu nhìn đôi tay gầy guộc đầy những đốm đồi mồi của mình.
Lúc này ông mới nhớ ra, giờ ông đã là một ông lão ngoài 60 rồi. Thôi thì coi như đi đường tắt ba mươi năm, ít ra giờ đã đủ tuổi nhận lương hưu.
...
Nhìn theo bóng dáng người phụ nữ vừa rời đi, Lâm Quốc Đống miễn cưỡng đẩy chiếc xe ba bánh nặng nề tiến về phía trước.
Vừa đi được vài bước, ông đã thấy ngực đau nhói, lưng mỏi nhừ, chân co rút.
“Trời đất! Đây là cơ thể của một ông già 60 tuổi sao?”
“Hóa ra ngày xưa mẹ mình nói đúng, mùa đông mà không mặc quần giữ nhiệt thì sau này bị đau khớp thật đấy!”
Khi ông còn đang còng lưng chịu đựng những đau nhức của tuổi già, một giọng nói điện tử vang lên trong đầu.
[Đinh! Hệ thống nhắc nhở.]
[Phát hiện ký chủ có sự bất mãn mạnh mẽ với sự sắp xếp của hệ thống.]
[Hệ thống chữa lành bằng ẩm thực đã kích hoạt.]
[Hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống.]
[Phần thưởng: Tăng cường thể lực, cải thiện sức khỏe đến mức độ 50 tuổi, lưu ý: ngoại hình không thay đổi.]
[Một câu chuyện chữa lành chậm rãi – hạnh phúc chỉ đơn giản là cắn ngập miệng, rắc rắc...]
Long Quốc, Giang Thành.
Lâm Quốc Đống lấy điện thoại ra, nhìn vào khuôn mặt xa lạ phản chiếu trên màn hình.
Một ông lão khoảng 60 tuổi, tóc trắng râu bạc, gương mặt đầy những nếp nhăn, nhiều đến mức còn phức tạp hơn cả bản kế hoạch của cuộc đời mình.
“Không thể nào!”
“Mình vừa xuyên không vào cơ thể một ông già sao?”
...
Trước khi xuyên không, ông là đầu bếp thiên tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước Tân Hải.
Chưa tới 40 tuổi đã được mời làm đầu bếp quốc yến và có cơ hội tranh giải vàng ẩm thực toàn cầu.
Còn đang ngẩn người, một giọng nữ vang lên trước mặt: “Ông chủ, suất cơm này bán bao nhiêu vậy?”
Lâm Quốc Đống nhìn xuống chiếc xe ba bánh xanh bạc màu, trên đó đặt một tủ thức ăn bằng inox.
“Hóa ra ông già này cũng làm đồ ăn... May mà mình vẫn còn nhớ nghề...”
Ông liếc mắt nhìn người phụ nữ tầm 50 tuổi trước mặt. Theo thói quen, ông đưa tay chỉ vào bảng giá bên cạnh.
Giọng ông khàn khàn, lẫn chút già nua: “Chị ơi, giá ở đây nè.”
Người phụ nữ vừa nghe xong, đôi mắt trợn tròn, chân mày nhướn cao đến gần chạm chân tóc.
“Này! Ông gọi ai là chị đấy hả?”
“Chị cái gì mà chị? Ông mới là chị! Cả nhà ông đều là chị!”
Bà ấy tức giận quay người bỏ đi. Đối với phụ nữ, tuổi tác là điều tuyệt đối không được đem ra trêu chọc.
Lâm Quốc Đống cúi đầu nhìn đôi tay gầy guộc đầy những đốm đồi mồi của mình.
Lúc này ông mới nhớ ra, giờ ông đã là một ông lão ngoài 60 rồi. Thôi thì coi như đi đường tắt ba mươi năm, ít ra giờ đã đủ tuổi nhận lương hưu.
Nhìn theo bóng dáng người phụ nữ vừa rời đi, Lâm Quốc Đống miễn cưỡng đẩy chiếc xe ba bánh nặng nề tiến về phía trước.
Vừa đi được vài bước, ông đã thấy ngực đau nhói, lưng mỏi nhừ, chân co rút.
“Trời đất! Đây là cơ thể của một ông già 60 tuổi sao?”
“Hóa ra ngày xưa mẹ mình nói đúng, mùa đông mà không mặc quần giữ nhiệt thì sau này bị đau khớp thật đấy!”
Khi ông còn đang còng lưng chịu đựng những đau nhức của tuổi già, một giọng nói điện tử vang lên trong đầu.
[Đinh! Hệ thống nhắc nhở.]
[Phát hiện ký chủ có sự bất mãn mạnh mẽ với sự sắp xếp của hệ thống.]
[Hệ thống chữa lành bằng ẩm thực đã kích hoạt.]
[Hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống.]
[Phần thưởng: Tăng cường thể lực, cải thiện sức khỏe đến mức độ 50 tuổi, lưu ý: ngoại hình không thay đổi.]
11
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
