TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Liên tiên sinh

Liên tiên sinh chính là vị nữ tiên sinh được mời đến Thẩm phủ. Bà là người có kiến thức uyên bác, thông kim bác cổ, phẩm hạnh cao khiết, ngay thẳng. Ngay cả Quốc công gia và Bá gia cũng hết mực kính trọng bà, địa vị của bà ở nhà họ Thẩm vô cùng cao siêu xuất chúng, không ai xem bà như một tiên sinh bình thường.

Mà các nữ học sinh của Thẩm phủ cũng rẩt yêu thích Liên tiên sinh, bởi vì bà là một người rất thú vị, không phải kiểu người chỉ biết đọc sách một cách máy móc.

Hai năm trước khi Liên tiên sinh đến Thẩm phủ, Nhị cô nương Thẩm Hà của Thẩm gia, một tài nữ nổi tiếng ở kinh thành, vẫn chưa xuất giá. Nếu tiên sinh mà gia đình mời về không qua được cửa ải của Thẩm Hà thì tốt nhất nên ôm mặt gói ghém đồ đạc tự mình rời đi cho xong.

Khi Liên tiên sinh đến phủ, đương nhiên cũng không tránh khỏi việc gặp gỡ vị Nhị cô nương này. Nhưng bà lười tranh cãi, khi đối đáp với Nhị cô nương, chỉ đưa ra một câu hỏi, sau đó hoàn toàn chinh phục được mấy vị cô nương của Thẩm gia.

"Ở đất Tấn, Liên tiên sinh từng dạy dỗ ta hai năm." Kỷ Trừng cười nói. Sau này, nhà họ Thẩm mời thầy giỏi khắp nơi, cha nàng bèn tiến cử Liên tiên sinh cho Kỷ Lan. Kỳ thực, Kỷ Trừng không nỡ rời xa Liên Phổ Huệ, nhưng nàng cũng biết Liên tiên sinh đến Thẩm phủ sẽ có lợi ích vô cùng lớn cho tương lai của nàng, vì vậy mới nhờ cha tiến cử Liên tiên sinh.

Vừa hay Liên tiên sinh có người quen cũ ở kinh thành nên cũng vui vẻ nhận lời.

"Hoá ra tỷ chính là đệ tử cũ của Liên tiên sinh." Thẩm Tầm lúc này mới xem như lần đầu tiên nhìn kỹ Kỷ Trừng.

Kỷ Trừng có chút kinh ngạc, không hiểu "đệ tử cũ của Liên tiên sinh" là có ý gì.

Thẩm Nguyên cười giải thích: "Liên tiên sinh thường nhắc đến nữ đệ tử cũ của bà trước mặt chúng ta, nói nàng thông minh lanh lợi, còn nói bà ấy học được rất nhiều điều từ nữ đệ tử đó."

"Ơ..." Mặt Kỷ Trừng đỏ bừng, thật không ngờ Liên tiên sinh lại khen như vậy.

"Thật không ngờ chúng ta lại có ngày được gặp người thật." Thẩm Tầm vui mừng khẽ kêu lên.

Tô Quân thấy mọi người bắt đầu bàn tán về Liên tiên sinh, cũng vô cùng tò mò, cười nói: "Nghe các chị em nói thì hình như vị Liên tiên sinh này rất lợi hại nhỉ."

"Ừ." Thẩm Tầm gật mạnh mấy cái: "Chính là vị Liên tiên sinh này giao bài tập mà lúc nào muội cũng làm không xong, nhưng lại không dám nói là mình đã cố gắng hết sức." Thẩm Tầm bắt đầu kể liến thoắng những chuyện thú vị về Liên tiên sinh.

Tô Quân nghe đến say sưa, hỏi: "Khi đó Liên tiên sinh đã hỏi Nhị tỷ câu hỏi gì mà khiến Nhị tỷ phục vậy?"

"Thật ra cũng không phải là câu hỏi khó gì." Thẩm Tầm nói: "Tiên sinh hỏi: có một chiếc xe chở đầy hàng, một người đẩy ở phía trước, một người kéo ở phía sau, hỏi xe hàng còn có thể tiến về phía trước được không?"

Tô Quân không ngờ lại là một câu hỏi đơn giản như vậy, trực giác đương nhiên là "không thể nào", nhưng đã làm khó được Thẩm Hà, chắc chắn là có nguyên nhân. Lẽ nào là có thể tiến về phía trước sao? Nhưng rõ ràng là không thể mà. Tô Quân nghĩ thầm, chẳng lẽ Thẩm Hà cũng nghĩ giống mình là "có thể" nhưng kỳ thực đáp án đơn giản là "không thể"?

Thẩm Tầm lắc lắc Tô Quân nói: "Quân tỷ mau nói đi."

"Ta thấy không thể." Tô Quân thật thà nói.

Thẩm Tụy phì cười một tiếng: "Đương nhiên là có thể rồi, đơn giản mà, lúc xuống dốc chẳng phải là có thể tiến về phía trước sao?"

Tô Quân ngẩn người: "Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Ai da, đầu óc ta thật ngốc."

Thẩm Nguyên nói: "Quân muội không hề ngốc, chỉ nhất thời không nghĩ ra thôi. Kỳ thực lúc đó chị em chúng ta đều ở đó, cũng không ai nghĩ ra nguyên nhân. Liên tiên sinh nói, không phải chúng ta ngốc, chỉ là chúng ta quen đọc sách mà quên mất cuộc sống thực tế. Sau này những đạo lý mà bà dạy chúng ta đều là những điều hữu ích trong cuộc sống. Con gái chúng ta lại không thi Trạng Nguyên, cách hiểu những cuốn sách đó đương nhiên cũng khác với con trai, Liên tiên sinh xem như đã mở ra cho chúng ta một con đường mới."

Tô Quân gật đầu tán đồng.

"Trừng tỷ, lúc trước Liên tiên sinh có hỏi tỷ câu này không?" Thẩm Tầm hỏi.

Kỷ Trừng không biết nên trả lời thế nào, câu hỏi này là do nàng dùng để hỏi Liên tiên sinh đấy chứ. Ở đất Tấn, Liên tiên sinh thủ tiết, học vấn rất cao, nhưng tính tình cũng không nhỏ, làm sao cam tâm làm tiên sinh cho con gái nhà buôn, Kỷ Trừng đã đánh cược với Liên Phổ Huệ, hỏi đổ Liên tiên sinh nên bà ấy mới đến nhà họ Kỷ làm tiên sinh.

Câu hỏi này chính là một trong những "câu hỏi thi" ban đầu của Kỷ Trừng.

Kỷ Trừng mỉm cười không đáp, mọi người cho rằng nàng cũng không trả lời được nên ngại ngùng, cũng không hỏi thêm nữa, dù sao cũng không lễ phép.

Thẩm Tầm lại tiếp tục liên thanh bất tận với Tô Quân: "Liên tiên sinh còn thường ra những câu hỏi kỳ kỳ quái quái để hỏi chúng ta, lần trước còn ra một câu hỏi về cờ tướng."

Đến đây, Thẩm Tầm sai nha hoàn bưng một bàn cờ tướng lên. Tô Quân còn tưởng là muốn mình giải thế cờ. Bình thường nàng quen chơi cờ vây, chưa từng động đến cờ tướng, có chút khó xử nói: "Cờ tướng ư, ta không chơi mấy."

Thẩm Tầm khoát tay: "Không phải chơi cờ tướng đâu, tỷ nhìn này."

Chỉ thấy trên bàn cờ, Thẩm Tầm dùng mười quân cờ tướng bày thành một hình tam giác lớn, trên cùng một quân, dưới cùng bốn quân, ở giữa lần lượt là hai, ba quân.

"Quân tỷ xem này, bây giờ mời tỷ lật bốn quân cờ trong mười quân này xuống mặt sau, làm sao cho những quân cờ đang ngửa lên, ba quân bất kỳ nào cũng không thể tạo thành tam giác có ba cạnh bằng nhau, tỷ thử xem đi." Thẩm Tầm vô cùng hưng phấn nói.

Thẩm Nguyên đỡ trán, vị Tứ muội này thích dùng đề bài Liên tiên sinh ra để hỏi mọi người, mỗi lần làm khó được người khác là nàng lại vui vẻ vô cùng.

"Tầm tỷ nhi, bài này tốn thời gian lắm, muội đem ra làm khó Quân muội làm gì? Muội cũng không xem đây là lúc nào, nhìn giờ xem, chỉ sợ lát nữa có khách đến đấy."

Thẩm Tầm bĩu môi nói: "Ôi chao, muội nhất thời vui vẻ thôi mà. Hơn nữa cũng không tốn bao nhiêu thời gian, lúc muội hỏi Nhị ca, huynh ấy chỉ liếc mắt một cái là giải ra rồi."

Thẩm Nguyên nói: "Muội tưởng ai cũng là Nhị ca chắc?"

Tô Quân lại nổi tính, người khác có thể liếc mắt một cái là làm được, không có lý gì nàng lại phải tốn nhiều thời gian, vì vậy để tâm quan sát, nhưng thử mấy lần đều không được, lại có Xuân Thiền dẫn hai cô nương vào chơi, Tô Quân đành bỏ cuộc.

Thẩm Tầm lại hỏi Kỷ Trừng: "Trừng tỷ giải ra chưa?"

Kỷ Trừng khó xử cười cười, kỳ thực bài này cũng là nàng đem đi hỏi thi Liên tiên sinh, đều chỉ là "bàng môn tả đạo", chỉ là lúc đó nàng quy định thời gian cho Liên tiên sinh nên Liên tiên sinh đương nhiên thua. Mà Kỷ Trừng không ngờ tới là, lại có người có thể liếc mắt một cái là giải ra. Lúc đầu nàng ra câu hỏi này, cũng là lúc một mình buồn chán chơi cờ tướng hai người, bèn nghĩ ra một trò nhỏ thú vị. Nhưng chính nàng cũng không thể liếc mắt một cái là giải ra.

"Ôi chao, muội biết ngay muội không phải là người ngốc nhất mà. Nhị tỷ lúc đó về nhà mẹ đẻ, chỉ dùng chưa đến một nén hương đã giải ra rồi, còn muội thì bày đi bày lại cả ngày trời, gần như mọi cách đều thử rồi mới giải ra." Thẩm Tầm nói.

Lúc này Thẩm Nguyên và Thẩm Tụy đã tiến lên chào hỏi hai cô nương mới đến, Tô Quân lại một lòng một dạ để ý đến bàn cờ tướng.

Hai vị cô nương kia là cháu gái của bạn cũ Tề Quốc công quá cố, một người họ Nghiêm, một người họ Tưởng.

Ngày lễ chính mừng thọ lão phu nhân còn chưa đến, khoảng thời gian này đa phần là môn sinh, bạn cũ của phủ Tề Quốc công đến mừng thọ, đến ngày lễ chính sẽ mở tiệc lớn chiêu đãi các mệnh quan triều đình, nghe nói đến lúc đó trong cung cũng sẽ phái người đến chúc thọ lão phu nhân. Những ngày sau ngày lễ chính, lão phu nhân sẽ mời tiệc thân thích và bạn bè thân thiết thường ngày của Thẩm gia, chủ yếu là nữ quyến, còn ở Khánh Viên mời vũ nữ ca kỹ của Trường Xuân Uyển liên tục biểu diễn năm ngày.

Khánh Viên chính là một trong tứ đại danh viên ở kinh thành của phủ Quốc công.

Cho nên hai ngày này nhà họ Thẩm có rất nhiều khách đến, Kỷ Trừng cũng đi theo ra chào hỏi hai cô nương, nàng ít lời, nhưng bởi vì thường mỉm cười, lại rất giỏi lắng nghe, phần lớn các cô nương đến làm khách đều nhớ kỹ nàng, huống chi nàng lại xinh đẹp như vậy.

Thẩm Nguyên đứng bên cạnh quan sát, âm thầm gật đầu, quả không hổ là đệ tử của Liên tiên sinh, tuy xuất thân không nổi bật, nhưng ở đâu cũng tỏ ra không tự ti không kiêu ngạo, lời nói cũng rất có chừng mực, vừa rồi thật sự đã coi thường vị biểu cô nương này.

Bên này mấy cô nương chưa nói được bao lâu, Tô Quân đột nhiên vui vẻ kêu lên: "Ta giải ra rồi!"

Kỳ thực vốn dĩ không phải là một câu hỏi khó, cái khó chính là thời gian giải đề, Tô Quân chỉ một lát đã giải ra, cũng đủ thấy là một người rất thông minh.

Thẩm Tầm sùng bái cười nói: "Quân tỷ giỏi quá, chưa đến một chén trà đã giải ra rồi. Chúng ta đi xem."

Trên bàn cờ hình tam giác lớn kia, quân cờ trên đỉnh đã lật xuống mặt sau, hai quân cờ ở giữa hàng dưới cùng đã lật xuống mặt sau, quân cờ ở giữa hàng thứ hai từ dưới lên cũng đã lật xuống, như vậy, những quân cờ còn lại quả nhiên không thể liên kết thành tam giác được nữa.

Bên này Tô Quân giải được bài toán, cuối cùng cũng có tâm trạng hàn huyên với hai cô nương họ Nghiêm và họ Tưởng, nàng cởi mở lại hoạt bát, chẳng bao lâu đã hòa đồng với mọi người.

Nếu nói những cô nương đến hôm nay đều cảm thấy Kỷ Trừng không tệ, thì họ đều rất thích Tô Quân, dù gì cũng cùng xuất thân từ những gia đình dòng dõi, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.

Buổi tối ăn cơm xong, tiễn vị khách cuối cùng, Kỷ Trừng chỉ cảm thấy cơ mặt cứng đờ vì cười, nhìn lại Thẩm Nguyên và Thẩm Tầm, cũng đều rũ bỏ hơn nửa tinh thần, thầm nghĩ làm đại tiểu thư thật sự khó khăn, chỉ riêng việc nhớ tên khách, nhớ tính tình, còn phải nói chuyện cười đùa, đã là một việc vô cùng vất vả.

Lúc trở về ngõ Thiết Mạo, đừng nói Kỷ Trừng không còn sức lực, Thẩm Tụy phải cần nha hoàn đỡ mới đứng vững được, hơn nữa cũng chẳng còn để ý đến hình tượng gì nữa.

May mắn là đã có xe có rèm đợi ở bên ngoài, lúc ăn tối Kỷ Lan có việc ở phủ nên về trước, lúc này Kỷ Trừng ngồi chung một xe với Thẩm Tụy.

Thẩm Tụy nghiêng người trừng mắt nhìn Kỷ Trừng, "Biểu tỷ ngốc thật hay sao vậy, hôm nay rõ ràng Tô Quân coi thường tỷ, chẳng thèm đáp lời tỷ, tỷ còn lấy mặt nóng dán vào mông lạnh làm gì? Còn cả cái người kia nữa, vừa nghe nói tỷ là cháu gái bên ngoại của mẹ ta thì bĩu môi, tỷ vậy mà còn cười được."

Kỷ Trừng quay đầu nhìn Thẩm Tụy, mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết: "Ngũ muội, thì ra muội cũng lo lắng cho ta."

Thẩm Tụy ngượng ngùng ngẩn người: "Ai thèm lo cho tỷ chứ, đồ ngốc!"

Kỷ Trừng mỉm cười không nói, Thẩm Tụy ngồi thẳng người lại gần Kỷ Trừng: "Ta thấy Tô Quân cũng bình thường thôi, dáng vẻ cũng không xinh đẹp bằng tỷ, nhà họ Tô ấy à cũng chẳng còn là nhà họ Tô năm xưa nữa rồi, cũng chỉ có mấy kẻ nhà quê chưa thấy việc đời mới vội vàng nịnh bợ nàng ta, nâng nàng ta lên như tiên nữ ấy."

Kỷ Trừng không ngờ Thẩm Tụy lại không thích Tô Quân, người mà ai gặp cũng yêu mến như vậy, lúc này nàng cũng không thể nói tốt cho Tô Quân, nếu không chắc chắn sẽ khiến Thẩm Tụy bất mãn, nàng vốn dĩ đến tìm đồng minh, nhưng nói theo lời Thẩm Tụy, Kỷ Trừng lại cảm thấy không ổn, sau này còn phải ở chung học đường lâu dài, quan hệ trở nên lạnh nhạt không phải là chuyện tốt.

"Quân tỷ là khách từ xa đến, mọi người đương nhiên nâng niu nàng một chút, đó là đạo đãi khách, không thể nói rõ nàng tốt hơn tỷ và Nguyên tỷ cùng các chị em khác được." Kỷ Trừng nói.

Thẩm Tụy chế giễu cười cười, hiển nhiên vẫn không mấy hài lòng với lời Kỷ Trừng nói: "Vậy tỷ cũng là khách từ xa đến mà, sao bọn họ không khách khí với tỷ?"

Kỷ Trừng cười khổ: "Xuất thân không phải là điều ta có thể quyết định."

"Nhưng bọn họ có tư cách gì mà coi thường chúng ta?" Thẩm Tụy không phục: "Đó là vinh hoa phú quý do cha ông bọn họ gây dựng, chứ bản thân bọn họ có bản lĩnh gì đâu."

Kỳ thực Thẩm Tụy nghĩ như vậy cũng có lý, vương hầu khanh tướng (1) chẳng lẽ sinh ra đã cao quý sao?

Kỷ Trừng trầm mặc một lát mới nói: "Nam tử lập công danh, phần nhiều là để phong tước cho vợ con, đó gọi là người trước trồng cây người sau hưởng bóng mát, cha ông bỏ ra bao nhiêu mồ hôi xương máu, ví như Quốc công gia của Thẩm phủ chính là chiến tử sa trường, tất cả đều là để cho con cháu đời sau có tiền đồ tốt hơn người khác, những phú quý này đều dùng máu của tổ tông đổi lấy, bọn họ, thậm chí là muội, kiêu ngạo hơn người một chút cũng không phải là không có tư cách."

Thẩm Tụy kinh ngạc liếc nhìn Kỷ Trừng, không ngờ nàng lại có thể nói ra những lời như vậy, nhưng Thẩm Tụy lại không muốn thừa nhận lời Kỷ Trừng nói cũng có chút đạo lý, quay sang chế giễu: "Nói như vậy, tỷ là con gái nhà buôn thì nên tự hạ thấp mình sao?"

(1)Vương, hầu, khanh, tướng: những người có địa vị và quyền lực cao trong xã hội phong kiến, đặc biệt là trong triều đình.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.