TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Chương 51: Hai trăm lượng

Thẩm Tụy kích động, định chạy ngay đến tìm Nhị ca nàng cầu cứu, may mà Kỷ Trừng nhanh tay lẹ mắt kéo chặt tay nàng lại.

"Tỷ làm gì vậy?" Thẩm Tụy vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Kỷ Trừng. Nàng ta có ý gì chứ, không muốn được cứu sao?

Kỷ Trừng nói nhỏ: "Muội muốn tất cả mọi người đều biết Ngũ cô nương Thẩm gia bị bán vào Thiên Hương Lâu sao?"

Thẩm Tụy như bị sét đánh, khụy xuống.

Đúng vậy, chỉ cần bị người ta biết nàng từng bị bán vào đây, dù nàng vẫn còn trong sạch, nhưng những người đó sẽ thêu dệt như thế nào? Chị em nhà họ Vương sẽ chế giễu nàng ra sao? Giống như củ sen rơi vào vũng bùn, dù bên ngoài sạch sẽ, người khác cũng sẽ nghi ngờ các lỗ bên trong đã có bùn đen.

"Vậy phải làm sao?" Thẩm Tụy cầu cứu nhìn Kỷ Trừng.

"Đừng sợ." Kỷ Trừng bóp nhẹ lòng bàn tay Thẩm Tụy: "Ta có cách." Các nàng đã may mắn lắm rồi, không chỉ gặp được người quen, mà người này lại là anh họ của mình, vậy thì những nỗi lo sau này sẽ ít đi nhiều.

Lúc này, tiếng trống và nhạc đã nổi lên, các vũ nữ hoá trang thành người Ba Tư đã vào vị trí. Kỷ Trừng và Thẩm Tụy tỉ mỉ quan sát động tác của họ, cũng bắt đầu tạo dáng. Cả hai đều từng học múa, vẫn có chút căn bản, nên khi múa theo, dù động tác chậm hơn người khác nửa nhịp, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Chỉ là dù sao hai người cũng tự trọng thân phận, khi nhảy điệu múa uốn éo eo hông này vẫn có chút gượng gạo. Nhưng may mắn là eo của nhóm vũ nữ này lại uốn lượn như rắn mỹ nhân, ánh mắt của khách quý trên ghế đều tập trung vào hai tấc dưới rốn của họ, nên cũng không quan tâm họ nhảy thế nào.

Nhưng cuộc đời vốn nhiều bất trắc, tiếng trống "thùng thùng thùng" dồn dập vang lên, một nhóm vũ nữ tản ra ngoài, tạo thành một vòng tròn lớn. Kỷ Trừng cũng định lùi lại, nhưng lại bị vũ nữ dán hoa điền liếc xéo: "Cô làm gì vậy? Còn không vào giữa?"

Kỷ Trừng thầm nghĩ không ổn, sao lại xui xẻo vậy, lại là nàng độc vũ. Mà các vũ nữ xung quanh thì đang ghen tị với nàng. Nếu không phải vũ nữ mà Kỷ Trừng đóng giả có dáng người mảnh mai, eo lưng mềm mại nhất, thì phần độc vũ này cũng không đến lượt kẻ vốn ngày thường lơ là như nàng ta.

Kỷ Trừng cũng coi như may mắn, vũ nữ kia có dáng người tương tự nàng, nên nàng cũng không bị người vừa nãy nhận ra. Đây chính là vận may đến đúng lúc, nếu không thì dù nàng có suy tính kỹ càng đến mấy cũng làm sao được?

Tiếng trống dần chậm lại, Kỷ Trừng sốt ruột, nhưng bước chân nàng lại như tự mình suy nghĩ mà di chuyển.

Tuy Kỷ Trừng chưa từng nhảy điệu múa Ba Tư này, nhưng nàng biết Hồ Toàn Vũ (1), các điệu múa Tây Vực khác nàng cũng từng được chiêm ngưỡng một vài. Lần này, nàng pha trộn lung tung không cần biết có bị lộ tẩy hay không, cứ nhảy trước đã, dù sao trong lòng nàng đã có chủ ý, điệu độc vũ này đến thật đúng lúc.

(1)Hồ Toàn Vũ: là một điệu múa cổ của Trung Quốc, có nguồn gốc từ Trung Á, nổi tiếng với những động tác xoay tròn nhanh và liên tục.Trong lòng đã có tính toán, Kỷ Trừng bình tĩnh lại, theo nhịp trống chậm rãi, hông nàng có tiết tấu nhún sang phải, rồi lại lắc sang trái. Eo nàng vốn đã thon thả như liễu, chiếc hoa điền bằng hồng bảo thạch trên rốn phản chiếu ánh đèn càng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Tiếng trống càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, eo gần như không thể bắt kịp nhịp điệu nữa. Kỷ Trừng đành phải lắc hông. Nếu Tô Thanh Từ ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc hét lên: “Thì ra kiểu lắc mông nhanh như mô-tơ này không phải độc quyền của người thời đại mình, người xưa đã biết từ cả nghìn năm trước rồi!”

Để lắc hông nhanh, toàn bộ sức lực phải dồn vào đùi, nếu không có đôi chân săn chắc và mạnh mẽ thì không thể làm được động tác này. Cùng với động tác của Kỷ Trừng, chuỗi kim loại vàng đeo ở eo nàng cũng rung lắc và xoay tròn, kêu leng keng, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Vị khách quý ngồi trên ghế định lực không đủ, nuốt một ngụm nước bọt, hận không thể lập tức nhào tới, thè lưỡi liếʍ viên ngọc màu đỏ tươi trên rốn nàng. Trong lòng thầm mắng cô em này có vòng eo và bộ hông quá quyến rũ, hút hồn người.

Còn đôi mắt đó, thế nào là mắt sáng ẩn sóng tình, thế nào là mắt long lanh như nước mùa thu, thật khiến người ta vừa nhìn vào đã hận không thể theo vòng xoáy của sóng mắt ấy, chìm sâu vào thân thể nàng khám phá hương tủy.

Sau màn vũ đạo, Kỷ Trừng ướt đẫm mồ hôi, nhưng tiếng trống lại như muốn đối đầu với nàng, không hề có ý giảm đi. Kỷ Trừng uốn eo, nhanh chóng xoay tròn. Bước chân nàng thoăn thoắt, nhanh đến mức dường như muốn tạo ra một đóa hoa sen, khiến người ta không thể rời mắt.

Trong lúc xoay vòng, Kỷ Trừng đã múa đến trước mặt Thẩm Triệt. Trong sảnh đã có người bắt đầu cười đùa: "Ôi chao, mỗi lần có Nhị công tử ở đây, chúng ta chỉ biết húp nước canh thôi."

"Mau, quay đến chỗ gia đây, trăm lượng bạc này là của nàng." Vị quan khách mập mạp nhất trên ghế chụp một tấm ngân phiếu trăm lượng ra. Phải biết rằng năm lượng bạc đã đủ cho một gia đình bốn người thường ăn tiêu cả năm rồi, trăm lượng bạc thật sự không phải là một số tiền nhỏ.

Kỷ Trừng không quen người mập mạp kia, nhưng Thẩm Tụy thì biết, đó là con trai út của Bình Thân Vương, vốn không học hành gì, tính cách cực kỳ thô bỉ, đã làm chết hai bà vợ rồi.

Kỷ Trừng nào có để ý đến tên mập đó, như một làn gió theo nhịp trống xoay tròn đến trước mặt Thẩm Triệt. Nhưng tiếng trống vẫn chưa ngừng, chỉ dần chậm lại. Kỷ Trừng cũng không thể sốt ruột nhào vào lòng Thẩm Triệt, chỉ có thể chậm rãi lắc lư trước mặt hắn.

Điệu múa lắc eo này, khi nhanh thì rất cần bản lĩnh, nhưng khi chậm thì lại càng kiểm tra bản lĩnh. Hơn nữa, lần này Thẩm Triệt đang ngồi, nàng đang đứng, hắn nhìn thẳng vào chỗ rốn lộ ra ngoài của nàng. Kỷ Trừng muốn chết quách đi cho rồi, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ mê hoặc mà uyển chuyển lắc lư eo như cành liễu. Nàng không muốn nhìn vào mắt Thẩm Triệt, bèn quay người lại, lưng đối diện hắn.

Ai ngờ, lần này thì hay rồi. Múa quay lưng như vậy, eo uốn lượn như một con rắn nước, đừng nói là Thẩm Triệt, những người đứng xem cũng miệng khô lưỡi khô, mắt dán chặt vào những mảnh vàng rủ xuống eo Kỷ Trừng, hận không thể biến thành mảnh vàng đó để ngậm hương thơm.

May mắn thay, tiếng trống cuối cùng cũng ngừng dần. Kỷ Trừng uốn cong eo, ngã vào lòng Thẩm Triệt. Nàng lại trườn người về phía trước, bộ ngực gần như cọ xát vào ngực Thẩm Triệt. Tiếng hò reo xung quanh càng thêm náo nhiệt.

Kỷ Trừng nhanh chóng tháo móc che mặt ở tai trái, im lặng làm khẩu hình "cứu chúng ta" với Thẩm Triệt, sau đó nàng lại nhanh chóng đeo khăn che mặt vào, trở lại chỗ đám vũ nữ, cùng mọi người tạo dáng kết thúc vũ điệu.

Nhưng ai còn có thể để ý đến việc họ nhảy múa nữa chứ.

Con trai út Sở Đắc của Bình Thân Vương thèm chảy nước dãi nhìn Thẩm Triệt: "Con đĩ nhỏ đó trông thế nào?"

"Không tồi." Thẩm Triệt nhấp một ngụm rượu với nụ cười nhạt, rồi đứng dậy, đi về phía đám vũ nữ đang lần lượt rời khỏi sân khấu.

Đến bên cửa, chỉ nghe thấy giọng Thẩm Triệt hơi khàn một chút: "Sao, định chạy à?"

"Ối chà!" Trong sảnh lại vang lên tiếng cười vang. Họ đều là khách quen của chốn phong trần, tất nhiên cũng hiểu ý Thẩm Triệt. Đã lâu lắm rồi, Nhị công tử Thẩm gia không vội vàng như vậy.

Kỷ Trừng liếc mắt đưa tình với Thẩm Triệt, tiện tay kéo Thẩm Tụy đến gần, cố tình đổi giọng nói: "Đây là em gái của thϊếp."

"Ôi chao, Nhị ca đúng là diễm phúc không cạn, trái ôm phải ấp thật là khoái trá, lại còn là chị em." Trong sảnh lại vang lên một tràng trêu chọc.

Quản sự phục vụ khách quý trong sảnh đã rèn luyện được tài năng quan sát sắc mặt. Liếc nhìn một cái là có người đến dẫn Thẩm Triệt và Kỷ Trừng đi về phía hương khuê (2).

(2) Hương khuê: phòng riêng của kỹ nữ

Kỷ Trừng và Thẩm Tụy theo Thẩm Triệt vào cửa, vừa thấy không có ai, Thẩm Tụy giật mạnh khăn che mặt xuống, nước mắt lăn dài: "Nhị ca..."

Lúc này trên mặt Thẩm Triệt nào còn vẻ mờ ám lúc nãy, chỉ lạnh lùng nói: "Đừng nói gì cả, ta sẽ sắp xếp người đưa các muội đi."

Kỷ Trừng vội vàng nói: "Triệt biểu ca, quần áo của ta và Ngũ muội vẫn còn ở căn phòng thứ hai ở góc phía tây bắc, giấu trong cái rương thứ ba bên tay trái khi bước vào cửa."

Nghe lời này, Thẩm Triệt không khỏi nhìn Kỷ Trừng thêm hai lần, rồi gật đầu.

Không biết Thẩm Triệt đã dặn dò thế nào, rất nhanh đã có người đến đưa Kỷ Trừng và Thẩm Tụy rời đi. Các nàng vẫn mặc trang phục vũ nữ Ba Tư và đeo khăn che mặt, giống như bị vị khách quý nào đó nhìn trúng muốn đưa ra ngoài vui chơi vậy, không ai đến hỏi han.

Kỷ Trừng và Thẩm Tụy lên xe ngựa rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh lại có người đưa một bọc quần áo vào, chính là quần áo của Kỷ Trừng và Thẩm Tụy, các nàng vội vàng thay ra. Chiếc xe ngựa cũng "lộc cộc" chạy ra khỏi Thiên Hương Lâu.

Sau khi Kỷ Trừng và Thẩm Tụy thay quần áo xong, nghe thấy có tiếng gõ cửa sổ xe, sau đó giọng Thẩm Triệt truyền đến: "Đã thay quần áo xong chưa?"

"Thay xong rồi, Nhị ca." Thẩm Tụy đáp.

"Vậy ta vào đây." Thẩm Triệt nói.

Khoang xe ngựa của Thẩm Triệt vốn rất rộng rãi, nhưng hắn vừa bước vào, khiến người ta có cảm giác xe ngựa vô cùng chật chội. Kỷ Trừng và Thẩm Tụy đều không kìm được mà lùi vào góc. Sau này Kỷ Trừng mới muộn màng nhận ra, đó là do áp lực vô hình mà Thẩm Triệt mang lại, chỉ là lúc đó nàng trong cuộc nên mờ mịt, còn tưởng chỉ vì hắn cao ráo mà thôi.

"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Triệt nhìn Thẩm Tụy hỏi.

Thẩm Tuỵ kéo tay áo Kỷ Trừng, ra hiệu nàng trả lời. Mặc dù bình thường Nhị ca không nghiêm khắc, khi nói chuyện với các nàng cũng thường xuyên cười, nhưng Thẩm Tụy lại sợ hắn. Sau lưng tuy cũng kể lể thói phong lưu của Thẩm Triệt, nhưng trước mặt hắn không dám hé răng nửa lời.

Kỷ Trừng không muốn là kẻ đứng mũi chịu sào, nhưng tiếc là động tác kéo tay áo của Thẩm Tụy quá mạnh, Kỷ Trừng muốn giả vờ không biết cũng không được. Đồ ngốc này, đến lúc then chốt thì chẳng bao giờ làm được việc gì ra hồn.

Kỷ Trừng đành phải mở miệng nói: "Tối nay ta cùng Ngũ muội và Nguyên tỷ đến bờ Dĩnh Thủy thả đèn chim thước. Lúc đó có cô gái bị rơi xuống nước, có người thừa lúc hỗn loạn bắt ta đi. Ta đến Thiên Hương Lâu mới phát hiện Ngũ muội cũng bị trói. Chỉ là không biết Nguyên tỷ, Tầm muội và mấy người nữa có sao không?" Nói đến đây, Kỷ Trừng có chút sốt ruột. Điều này đương nhiên không thiếu phần diễn kịch. Chị em nhà họ Vương tuyệt đối không dám động đến Thẩm Nguyên và Thẩm Tầm, nếu không Thẩm gia chắc chắn sẽ liều mạng với họ.

Thẩm Triệt không trả lời Kỷ Trừng: "Các muội làm sao lại chạy đến sảnh Cửu Liên?"

Kỷ Trừng không hề giấu diếm Thẩm Triệt: "Ta tỉnh sớm hơn Ngũ muội, nghe thấy người bên ngoài nói chuyện. Một người tên là Ma Tử đã bán ta và Ngũ muội vào Thiên Hương Lâu, chỉ bán được hai trăm lượng bạc. Người đó chỉ có một yêu cầu, chính là, đó là tối nay..." Kỷ Trừng dù có mặt dày đến mấy cũng không dám nói tiếp. Thực ra, nếu không phải tối nay phải phá thân, những người đó cũng sẽ không đi lâu như vậy, tìm được khách làng chơi có thể trả giá cao cũng không phải chuyện một sớm một chiều là xong được.

Thẩm Triệt xua tay, hắn đương nhiên hiểu ý Kỷ Trừng, đùa cợt nói: "Chỉ bán được hai trăm lượng bạc thôi sao?"

1

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.