0 chữ
Chương 5
Chương 5: Song song diễm lệ
Chương 5: Song song diễm lệ
"Con gái lớn rồi còn làm nũng, mau đến chào chị họ Kỷ Trừng của con, hôm qua con về muộn nên chưa gặp." Kỷ Lan kéo Thẩm Tụy đang bám trên người bà xuống.
Lúc này, Thẩm Tụy mới nhìn về phía Kỷ Trừng, thực ra khi vừa bước vào cửa nàng đã thấy Kỷ Trừng rồi, chỉ là không muốn nói chuyện với nàng ta. Lần trước Kỷ Trừng đến chỉ ở lại mấy ngày, hai người cũng không nói chuyện nhiều, Thẩm Tụy chỉ nhớ Kỷ Trừng là một cô nương khá xinh đẹp, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy, mới phát hiện Kỷ Trừng này đã trưởng thành thành một người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Thẩm Tụy luôn tự nhận mình là người xinh đẹp nhất trong nhà, thậm chí cả trong đám thân thích, nhưng bây giờ so sánh với Kỷ Trừng trước mặt, nàng liền trở thành lá xanh.
"Ngũ muội." Kỷ Trừng gọi Thẩm Tụy theo cách gọi của nhà họ Thẩm.
"Trừng biểu tỷ." Thẩm Tụy đáp một tiếng.
Giữa hai người không còn lời nào để nói, Thẩm Tụy thì không muốn để ý, Kỷ Trừng thì không muốn tự mình đến gần chịu lạnh nhạt. Thẩm Tụy này kiêu ngạo quen rồi, nếu ngươi vội vàng nịnh bợ nàng, nàng ngược lại sẽ coi thường ngươi, lần trước Kỷ Trừng đến đã phát hiện ra tính cách này của Thẩm Tụy. Cơ hội lấy lòng còn rất nhiều, thời điểm này không vội, quá vội vàng, ngược lại dễ bị người khác nắm thóp lợi dụng.
"Lần này chị họ con sẽ ở nhà chúng ta một thời gian, hai chị em các con nhiều năm không gặp vừa hay có dịp thân thiết hơn. Đợi qua sinh nhật của lão phu nhân, học đường khai giảng, chị ấy cũng sẽ đi học cùng các con." Kỷ Lan nói.
Thẩm Tụy nghe xong trong lòng càng khó chịu, không biết từ đâu chui ra một cô chị họ, vậy mà lại còn phải đi học cùng nàng, nàng có chị em họ có thể thân thiết yêu thương, ai thèm nàng ta chứ.
Kỷ Lan cũng hết cách với đứa con gái tính khí gì cũng viết hết lên mặt này, chỉ có thể áy náy cười với Kỷ Trừng.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Kỷ Lan đứng dậy nói: "Hôm qua vì biết hai anh em con đến, ta đặc biệt xin phép lão phu nhân nghỉ, hôm nay ta cũng phải đến Đông phủ hầu hạ lão phu nhân, giúp bà tiếp đãi các phu nhân đến chúc thọ."
Đông phủ mà Kỷ Lan nói đến chính là phủ Tề Quốc Công, vì phủ đệ ở phía đông đường Đồng Tước, cho nên gọi là Đông phủ, còn phủ Trung Nghị Bá thì được gọi là Tây phủ. Về phần nhà Thẩm Tam gia thì được gọi là "bên hẻm Thiết Mạo".
"Con cũng đi với ta, để còn khấu đầu với lão phu nhân." Kỷ Lan nói với Kỷ Trừng.
Lần này Kỷ Trừng theo anh trai Kỷ Uyên đến, vốn là mượn danh nghĩa chúc thọ lão phu nhân, đương nhiên phải đi khấu đầu với bà.
Kỷ Trừng gật đầu vâng lời, về phòng thay quần áo, trên người mặc áo ngắn màu hồng thêu hoa tường vi chìm, phối với váy dài màu tím nhạt thêu hoa tường vi và bướm, trông vừa có không khí vui mừng lại không phô trương, búi tóc đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc chạm hình bướm và hoa, làm nổi bật vẻ thanh tú của thiếu nữ, thật đúng là "hoa sen mọc từ nước trong, vẻ đẹp tự nhiên không cần tô điểm".
Mà bộ trang phục của Thẩm Tụy bên cạnh so với người trước mắt, quả thực là đồ tầm thường thô tục. Kỷ Lan âm thầm thở dài, lại nghĩ Thẩm Tụy năm nay cũng mười bốn rồi, đáng lẽ đã phải nói chuyện hôn sự, cứ kén chọn mãi cũng không được mối nào vừa ý, bây giờ bên cạnh lại có thêm Kỷ Trừng đứng cạnh, so sánh như vậy e là bất lợi cho hôn sự, nghĩ đến mấy nhà mà bà tự mình xem trọng cho Thẩm Tụy, phải để Kỷ Trừng ít tiếp xúc mới tốt.
Nhuế Anh Đường là nơi ở của Thẩm lão thái quân, đây là thượng phòng mà các đời Tề Quốc Công ở, kiến trúc cũng lớn nhất toàn bộ Đông phủ, năm gian nhà ngang, hai bên là hai phòng bên, phía sau còn có ba gian nhà ngang.
Vốn dĩ bây giờ Thẩm Đại lão gia kế thừa tước vị, lão phu nhân nên chuyển đến nơi khác an dưỡng, nhưng vì Thẩm Đại lão gia và An Hòa công chúa đều rất hiếu thuận, kiên quyết không để Thẩm lão phu nhân rời khỏi nơi bà đã quen ở.
Về phần nơi ở hiện tại của Tề Quốc Công thì ở phía tây Nhuế Anh Đường. Khi An Hòa công chúa gả chồng, Hoàng thượng không ban phủ công chúa, đây là có ý để công chúa làm dâu con trong phủ Tề Quốc Công, nhưng Hoàng thượng cũng không bạc đãi An Hòa công chúa, đặc biệt ban cho một vùng đất có nước chảy ở phía tây phủ Tề Quốc Công làm vườn hoa, trải qua hơn hai mươi năm xây dựng liên tục, khu vườn đó đã hòa làm một với khu vườn ban đầu của phủ Tề Quốc Công, cũng vì vậy, vườn của phủ Tề Quốc Công trở thành một trong bốn khu vườn nổi tiếng nhất kinh thành, và là khu vườn có diện tích lớn nhất trong số đó.
Khi Kỷ Lan dẫn Thẩm Tụy và Kỷ Trừng đến Nhuế Anh Đường, nha đầu vén rèm đứng trên bậc đá tinh mắt đã nhanh nhẹn vén rèm lên, báo một tiếng vào trong, lát sau có đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân ra đón.
"Ta dẫn cháu gái nhà ta đến dập đầu với lão phu nhân." Kỷ Lan nói với Xuân Thiền ra đón.
Xuân Thiền liếc nhìn Kỷ Trừng, trong lòng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô nương này, nhưng trên mặt không lộ ra: "Trong phòng lão phu nhân bây giờ còn có một vị khách, là người từ Tô Châu phía nam đến, Tam phu nhân hẳn là biết lão phu nhân lớn lên ở phía nam, vị khách này chính là chị họ ngoại của lão phu nhân ở Giang Nam, lần này đặc biệt vào kinh để chúc thọ lão phu nhân."
"Chuyện này thật là hiếm có, vị thái phu nhân kia e là tuổi cũng không còn trẻ nữa, còn chịu khó đường xa đến đây, chắc chắn tình cảm với lão phu nhân nhà ta không hề tầm thường." Kỷ Lan cười nói.
"Đúng vậy, lúc này hai người đang nắm tay nói chuyện xưa đấy, vừa nãy còn khóc một trận." Xuân Thiền nói.
"Vậy ta và Tụy tỷ nhi qua chỗ lão phu nhân chào hỏi vị thái phu nhân kia đã." Kỷ Lan nghiêng đầu nói với Kỷ Trừng: "Con cứ đi theo chị Xuân Thiền này đến sảnh bên ngồi một lát, đợi ta xem lão phu nhân rảnh rồi, mới dẫn con đi khấu đầu."
"Vâng." Kỷ Trừng đáp lời, đi theo Xuân Thiền đến sảnh bên chờ đợi.
Trong sảnh bên lúc này không có ai, chỉ có nha hoàn nhỏ phụ trách trà nước đang tựa vào cột ngủ gật, đầu vừa gục xuống, lập tức giật mình tỉnh lại, mở mắt ra vừa nhìn thấy Xuân Thiền, vội vàng chạy đến chào: "Xuân Thiền tỷ."
"Đây là Kỷ cô nương, cháu gái của Tam phu nhân, em hầu hạ cho tốt, ta đi hầu lão phu nhân đây." Xuân Thiền quay đầu lại nói với Kỷ Trừng: "Cô nương cứ ngồi đây một lát, đợi lão phu nhân rảnh tôi sẽ đến mời cô nương."
"Đa tạ tỷ." Kỷ Trừng gật đầu nói.
Nha hoàn nhỏ hầu trà thấy Kỷ Trừng thì ngẩn người ra một lúc, mãi lâu sau mới nhớ ra rót trà cho Kỷ Trừng, nàng tuổi còn nhỏ, lại rất to gan, tiến đến gần Kỷ Trừng hỏi: "Kỷ cô nương, chỗ bọn em còn có lộ hạnh nhân tươi, thêm sữa bò vào, uống rất thơm, cô nương có muốn dùng một ly không?"
Kỷ Trừng vốn định từ chối nhưng thấy nha hoàn kia nhìn mình đầy mong đợi thì cười nói: "Được thôi, vậy làm phiền em rồi."
Quyên Nhi toe toét cười, xoay người lui xuống, đi đến phòng trà bên cạnh.
"Hay nhỉ, lại đến trộm lộ hạnh nhân uống, hôm nay làm chẳng được bao nhiêu, còn phải cung cấp cho một đám khách, ta đi mách chị Tú Xuân, xem lát nữa chị ấy xử lý em thế nào." Đoạn Nhi ở sau lưng Quyên Nhi vỗ mạnh vào vai nàng.
Quyên Nhi sợ đến hồn bay phách lạc, quay đầu lại thấy là Đoạn Nhi, mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, "Mắt nào của chị thấy em trộm uống hả, là Kỷ cô nương muốn uống, em đi rót cho nàng."
"Kỷ cô nương nào ở đâu ra, bớt xạo ta đi." Đoạn Nhi đi tới cầm lấy ly lộ hạnh nhân nhỏ trong tay Quyên Nhi, uống một hơi hết sạch, lại vội vàng lấy khăn tay lau miệng.
"Chị Xuân Thiền nói cô ấy là cháu gái của Tam phu nhân." Quyên Nhi nói.
"Xì, lại là cái loại họ hàng nghèo kiết xác ở đâu đến ăn bám, đến cả lộ hạnh nhân cũng chưa từng uống sao, vội vã đến nhà người ta xin." Đoạn Nhi bĩu môi nói.
"Chị đừng mắt lé xem người. Em thấy Kỷ cô nương người rất tốt, cũng không phải là họ hàng nghèo khó gì. Nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân chẳng phải là đại thương gia có tiếng ở đất Tấn sao, em thấy khí phái của Kỷ cô nương chắc là cháu gái ruột của Tam phu nhân." Quyên Nhi dừng một chút, lấy mu bàn tay che miệng, ghé vào tai Đoạn Nhi nói nhỏ: "Chị chưa thấy vị Kỷ cô nương kia đâu, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần ấy."
"Xì, cái đồ nhà quê không biết gì." Đoạn Nhi dùng một ngón tay đẩy trán Quyên Nhi: "Tiên nữ giáng trần cái gì? Được một nửa như Tô cô nương đang ở trong phòng lão phu nhân kia đã là giỏi rồi. Tô cô nương mới là tiểu thư quốc sắc thiên hương mà trong tuồng hay hát đấy."
Quyên Nhi ngẩn người ra, cãi lại: "Tuy em tuy chưa thấy vị Tô cô nương kia, nhưng Kỷ cô nương chắc chắn xinh đẹp không kém nàng ta đâu."
Đoạn Nhi cũng đang ở tuổi tò mò, nàng năm nay mười ba, chỉ hơn Quyên Nhi nửa tuổi: "Vậy ta đi cùng em đưa lộ hạnh nhân, xem xem vị Kỷ cô nương kia có thật sự xinh đẹp như vậy không. Cái vùng tây bắc đó, nghe nói toàn cát vàng, làm sao mà sinh ra được người xinh đẹp như vậy chứ?" Đoạn Nhi từ tận đáy lòng không tin lời Quyên Nhi.
Cứ như vậy, vẻ đẹp của Tô Quân và Kỷ Trừng trở thành thứ để hai nha hoàn nhỏ tuổi ganh đua, giống như đấu cỏ vậy, chị nói cây mai khoe tuyết của chị đẹp, tôi lại nói cây sen tịnh đế của tôi đẹp hơn.
Quyên Nhi và Đoạn Nhi trước sau bước vào sảnh bên, người trước bưng lộ hạnh nhân, người sau bưng một hộp gỗ sơn son thếp vàng hình quả đào vẽ cảnh sơn thủy, cụp mắt đặt đồ lên chiếc kỷ vuông sơn đen khảm đá cẩm thạch bên cạnh Kỷ Trừng, không gây ra một chút tiếng động nào, học quy củ rất tốt.
Đoạn Nhi mở nắp hộp hình quả đào kia ra, bên trong có tổng cộng bảy chiếc chén nhỏ hình quả đào, đựng riêng một ít mơ khô, hạnh nhân, hồng khô, hạt đào các loại đồ ăn vặt, trong đó còn có một chén bánh phù dung, màu sắc như hoa phù dung hồng phấn, hình dáng cũng giống hoa phù dung, chỉ có đầu bếp khéo léo của nhà quý tộc mới có đủ kiên nhẫn để làm tinh xảo như vậy.
Ngay cả chiếc hộp hình quả đào này cũng rất độc đáo hiếm thấy, thợ thủ công bình thường không làm được, trên thị trường có tiền muốn mua cũng chưa chắc mua được, mặt hộp sơn son thếp vàng, trên đó vẽ núi tiên lầu ngọc, cây tùng hạc bay, ngụ ý tùng hạc diên niên (1) rất hợp cảnh. Kỷ Trừng thầm nghĩ, những nhà huân quý thế gia này, trong tay có lẽ không có mấy chục vạn lượng bạc trắng, nhưng tất cả sự giàu có đều thể hiện ở những thứ ăn mặc dùng hàng ngày này, chẳng trách sau khi gia đạo sa sút, có thể dựa vào cầm đồ để duy trì vẻ ngoài sang trọng nhiều năm như vậy.
Đặt đồ xong, Quyên Nhi và Đoạn Nhi lại cụp mắt lặng lẽ lui ra ngoài, đợi khuất tầm mắt khỏi sảnh bên, hai người mới ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi ngồi xuống ghế dài ở hành lang.
"Thế nào, thấy rồi chứ?" Quyên Nhi không nhịn được hỏi Đoạn Nhi.
Đoạn Nhi cười nói: "Ta thấy Kỷ cô nương này và Tô cô nương kia nên đổi chỗ cho nhau mới đúng, Kỷ cô nương dáng người yểu điệu mảnh khảnh, da dẻ lại trắng trẻo mịn màng, trông càng giống con gái vùng sông nước Giang Nam hơn, nếu không phải dáng người cao ráo, thật không nhìn ra là con gái phương bắc mình đâu. Còn Tô cô nương thì dáng vẻ tươi tắn rộng rãi, lại có khí chất của con gái phương bắc, chỉ là vóc người hơi nhỏ bé một chút."
Quyên Nhi chưa từng gặp vị Tô cô nương kia, cho nên không có ấn tượng gì, chỉ đuổi theo hỏi: "Vậy chị nói xem, rốt cuộc là Kỷ cô nương đẹp, hay vị Tô cô nương của chị đẹp?"
Đoạn Nhi sờ sờ cằm: "Thật khó nói, mỗi người một vẻ, ta thấy Kỷ cô nương giống như, ôi chao không nói ra được, nhưng Tô cô nương vừa nhìn đã thấy giống như hoa mẫu đơn rồi."
"Ái chà, sao Kỷ cô nương lại không nói ra được chứ?" Quyên Nhi đuổi theo hỏi.
(1) Tùng hạc diên niên: hình ảnh biểu tượng cho sự trường thọ, hạnh phúc, an lạc.Một bức tranh “tùng hạc diên niên”
"Con gái lớn rồi còn làm nũng, mau đến chào chị họ Kỷ Trừng của con, hôm qua con về muộn nên chưa gặp." Kỷ Lan kéo Thẩm Tụy đang bám trên người bà xuống.
Lúc này, Thẩm Tụy mới nhìn về phía Kỷ Trừng, thực ra khi vừa bước vào cửa nàng đã thấy Kỷ Trừng rồi, chỉ là không muốn nói chuyện với nàng ta. Lần trước Kỷ Trừng đến chỉ ở lại mấy ngày, hai người cũng không nói chuyện nhiều, Thẩm Tụy chỉ nhớ Kỷ Trừng là một cô nương khá xinh đẹp, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy, mới phát hiện Kỷ Trừng này đã trưởng thành thành một người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Thẩm Tụy luôn tự nhận mình là người xinh đẹp nhất trong nhà, thậm chí cả trong đám thân thích, nhưng bây giờ so sánh với Kỷ Trừng trước mặt, nàng liền trở thành lá xanh.
"Trừng biểu tỷ." Thẩm Tụy đáp một tiếng.
Giữa hai người không còn lời nào để nói, Thẩm Tụy thì không muốn để ý, Kỷ Trừng thì không muốn tự mình đến gần chịu lạnh nhạt. Thẩm Tụy này kiêu ngạo quen rồi, nếu ngươi vội vàng nịnh bợ nàng, nàng ngược lại sẽ coi thường ngươi, lần trước Kỷ Trừng đến đã phát hiện ra tính cách này của Thẩm Tụy. Cơ hội lấy lòng còn rất nhiều, thời điểm này không vội, quá vội vàng, ngược lại dễ bị người khác nắm thóp lợi dụng.
"Lần này chị họ con sẽ ở nhà chúng ta một thời gian, hai chị em các con nhiều năm không gặp vừa hay có dịp thân thiết hơn. Đợi qua sinh nhật của lão phu nhân, học đường khai giảng, chị ấy cũng sẽ đi học cùng các con." Kỷ Lan nói.
Kỷ Lan cũng hết cách với đứa con gái tính khí gì cũng viết hết lên mặt này, chỉ có thể áy náy cười với Kỷ Trừng.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Kỷ Lan đứng dậy nói: "Hôm qua vì biết hai anh em con đến, ta đặc biệt xin phép lão phu nhân nghỉ, hôm nay ta cũng phải đến Đông phủ hầu hạ lão phu nhân, giúp bà tiếp đãi các phu nhân đến chúc thọ."
Đông phủ mà Kỷ Lan nói đến chính là phủ Tề Quốc Công, vì phủ đệ ở phía đông đường Đồng Tước, cho nên gọi là Đông phủ, còn phủ Trung Nghị Bá thì được gọi là Tây phủ. Về phần nhà Thẩm Tam gia thì được gọi là "bên hẻm Thiết Mạo".
"Con cũng đi với ta, để còn khấu đầu với lão phu nhân." Kỷ Lan nói với Kỷ Trừng.
Kỷ Trừng gật đầu vâng lời, về phòng thay quần áo, trên người mặc áo ngắn màu hồng thêu hoa tường vi chìm, phối với váy dài màu tím nhạt thêu hoa tường vi và bướm, trông vừa có không khí vui mừng lại không phô trương, búi tóc đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc chạm hình bướm và hoa, làm nổi bật vẻ thanh tú của thiếu nữ, thật đúng là "hoa sen mọc từ nước trong, vẻ đẹp tự nhiên không cần tô điểm".
Mà bộ trang phục của Thẩm Tụy bên cạnh so với người trước mắt, quả thực là đồ tầm thường thô tục. Kỷ Lan âm thầm thở dài, lại nghĩ Thẩm Tụy năm nay cũng mười bốn rồi, đáng lẽ đã phải nói chuyện hôn sự, cứ kén chọn mãi cũng không được mối nào vừa ý, bây giờ bên cạnh lại có thêm Kỷ Trừng đứng cạnh, so sánh như vậy e là bất lợi cho hôn sự, nghĩ đến mấy nhà mà bà tự mình xem trọng cho Thẩm Tụy, phải để Kỷ Trừng ít tiếp xúc mới tốt.
Nhuế Anh Đường là nơi ở của Thẩm lão thái quân, đây là thượng phòng mà các đời Tề Quốc Công ở, kiến trúc cũng lớn nhất toàn bộ Đông phủ, năm gian nhà ngang, hai bên là hai phòng bên, phía sau còn có ba gian nhà ngang.
Vốn dĩ bây giờ Thẩm Đại lão gia kế thừa tước vị, lão phu nhân nên chuyển đến nơi khác an dưỡng, nhưng vì Thẩm Đại lão gia và An Hòa công chúa đều rất hiếu thuận, kiên quyết không để Thẩm lão phu nhân rời khỏi nơi bà đã quen ở.
Về phần nơi ở hiện tại của Tề Quốc Công thì ở phía tây Nhuế Anh Đường. Khi An Hòa công chúa gả chồng, Hoàng thượng không ban phủ công chúa, đây là có ý để công chúa làm dâu con trong phủ Tề Quốc Công, nhưng Hoàng thượng cũng không bạc đãi An Hòa công chúa, đặc biệt ban cho một vùng đất có nước chảy ở phía tây phủ Tề Quốc Công làm vườn hoa, trải qua hơn hai mươi năm xây dựng liên tục, khu vườn đó đã hòa làm một với khu vườn ban đầu của phủ Tề Quốc Công, cũng vì vậy, vườn của phủ Tề Quốc Công trở thành một trong bốn khu vườn nổi tiếng nhất kinh thành, và là khu vườn có diện tích lớn nhất trong số đó.
Khi Kỷ Lan dẫn Thẩm Tụy và Kỷ Trừng đến Nhuế Anh Đường, nha đầu vén rèm đứng trên bậc đá tinh mắt đã nhanh nhẹn vén rèm lên, báo một tiếng vào trong, lát sau có đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân ra đón.
"Ta dẫn cháu gái nhà ta đến dập đầu với lão phu nhân." Kỷ Lan nói với Xuân Thiền ra đón.
Xuân Thiền liếc nhìn Kỷ Trừng, trong lòng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô nương này, nhưng trên mặt không lộ ra: "Trong phòng lão phu nhân bây giờ còn có một vị khách, là người từ Tô Châu phía nam đến, Tam phu nhân hẳn là biết lão phu nhân lớn lên ở phía nam, vị khách này chính là chị họ ngoại của lão phu nhân ở Giang Nam, lần này đặc biệt vào kinh để chúc thọ lão phu nhân."
"Chuyện này thật là hiếm có, vị thái phu nhân kia e là tuổi cũng không còn trẻ nữa, còn chịu khó đường xa đến đây, chắc chắn tình cảm với lão phu nhân nhà ta không hề tầm thường." Kỷ Lan cười nói.
"Đúng vậy, lúc này hai người đang nắm tay nói chuyện xưa đấy, vừa nãy còn khóc một trận." Xuân Thiền nói.
"Vậy ta và Tụy tỷ nhi qua chỗ lão phu nhân chào hỏi vị thái phu nhân kia đã." Kỷ Lan nghiêng đầu nói với Kỷ Trừng: "Con cứ đi theo chị Xuân Thiền này đến sảnh bên ngồi một lát, đợi ta xem lão phu nhân rảnh rồi, mới dẫn con đi khấu đầu."
"Vâng." Kỷ Trừng đáp lời, đi theo Xuân Thiền đến sảnh bên chờ đợi.
Trong sảnh bên lúc này không có ai, chỉ có nha hoàn nhỏ phụ trách trà nước đang tựa vào cột ngủ gật, đầu vừa gục xuống, lập tức giật mình tỉnh lại, mở mắt ra vừa nhìn thấy Xuân Thiền, vội vàng chạy đến chào: "Xuân Thiền tỷ."
"Đây là Kỷ cô nương, cháu gái của Tam phu nhân, em hầu hạ cho tốt, ta đi hầu lão phu nhân đây." Xuân Thiền quay đầu lại nói với Kỷ Trừng: "Cô nương cứ ngồi đây một lát, đợi lão phu nhân rảnh tôi sẽ đến mời cô nương."
"Đa tạ tỷ." Kỷ Trừng gật đầu nói.
Nha hoàn nhỏ hầu trà thấy Kỷ Trừng thì ngẩn người ra một lúc, mãi lâu sau mới nhớ ra rót trà cho Kỷ Trừng, nàng tuổi còn nhỏ, lại rất to gan, tiến đến gần Kỷ Trừng hỏi: "Kỷ cô nương, chỗ bọn em còn có lộ hạnh nhân tươi, thêm sữa bò vào, uống rất thơm, cô nương có muốn dùng một ly không?"
Kỷ Trừng vốn định từ chối nhưng thấy nha hoàn kia nhìn mình đầy mong đợi thì cười nói: "Được thôi, vậy làm phiền em rồi."
Quyên Nhi toe toét cười, xoay người lui xuống, đi đến phòng trà bên cạnh.
"Hay nhỉ, lại đến trộm lộ hạnh nhân uống, hôm nay làm chẳng được bao nhiêu, còn phải cung cấp cho một đám khách, ta đi mách chị Tú Xuân, xem lát nữa chị ấy xử lý em thế nào." Đoạn Nhi ở sau lưng Quyên Nhi vỗ mạnh vào vai nàng.
Quyên Nhi sợ đến hồn bay phách lạc, quay đầu lại thấy là Đoạn Nhi, mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, "Mắt nào của chị thấy em trộm uống hả, là Kỷ cô nương muốn uống, em đi rót cho nàng."
"Kỷ cô nương nào ở đâu ra, bớt xạo ta đi." Đoạn Nhi đi tới cầm lấy ly lộ hạnh nhân nhỏ trong tay Quyên Nhi, uống một hơi hết sạch, lại vội vàng lấy khăn tay lau miệng.
"Chị Xuân Thiền nói cô ấy là cháu gái của Tam phu nhân." Quyên Nhi nói.
"Xì, lại là cái loại họ hàng nghèo kiết xác ở đâu đến ăn bám, đến cả lộ hạnh nhân cũng chưa từng uống sao, vội vã đến nhà người ta xin." Đoạn Nhi bĩu môi nói.
"Chị đừng mắt lé xem người. Em thấy Kỷ cô nương người rất tốt, cũng không phải là họ hàng nghèo khó gì. Nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân chẳng phải là đại thương gia có tiếng ở đất Tấn sao, em thấy khí phái của Kỷ cô nương chắc là cháu gái ruột của Tam phu nhân." Quyên Nhi dừng một chút, lấy mu bàn tay che miệng, ghé vào tai Đoạn Nhi nói nhỏ: "Chị chưa thấy vị Kỷ cô nương kia đâu, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần ấy."
"Xì, cái đồ nhà quê không biết gì." Đoạn Nhi dùng một ngón tay đẩy trán Quyên Nhi: "Tiên nữ giáng trần cái gì? Được một nửa như Tô cô nương đang ở trong phòng lão phu nhân kia đã là giỏi rồi. Tô cô nương mới là tiểu thư quốc sắc thiên hương mà trong tuồng hay hát đấy."
Quyên Nhi ngẩn người ra, cãi lại: "Tuy em tuy chưa thấy vị Tô cô nương kia, nhưng Kỷ cô nương chắc chắn xinh đẹp không kém nàng ta đâu."
Đoạn Nhi cũng đang ở tuổi tò mò, nàng năm nay mười ba, chỉ hơn Quyên Nhi nửa tuổi: "Vậy ta đi cùng em đưa lộ hạnh nhân, xem xem vị Kỷ cô nương kia có thật sự xinh đẹp như vậy không. Cái vùng tây bắc đó, nghe nói toàn cát vàng, làm sao mà sinh ra được người xinh đẹp như vậy chứ?" Đoạn Nhi từ tận đáy lòng không tin lời Quyên Nhi.
Cứ như vậy, vẻ đẹp của Tô Quân và Kỷ Trừng trở thành thứ để hai nha hoàn nhỏ tuổi ganh đua, giống như đấu cỏ vậy, chị nói cây mai khoe tuyết của chị đẹp, tôi lại nói cây sen tịnh đế của tôi đẹp hơn.
Quyên Nhi và Đoạn Nhi trước sau bước vào sảnh bên, người trước bưng lộ hạnh nhân, người sau bưng một hộp gỗ sơn son thếp vàng hình quả đào vẽ cảnh sơn thủy, cụp mắt đặt đồ lên chiếc kỷ vuông sơn đen khảm đá cẩm thạch bên cạnh Kỷ Trừng, không gây ra một chút tiếng động nào, học quy củ rất tốt.
Đoạn Nhi mở nắp hộp hình quả đào kia ra, bên trong có tổng cộng bảy chiếc chén nhỏ hình quả đào, đựng riêng một ít mơ khô, hạnh nhân, hồng khô, hạt đào các loại đồ ăn vặt, trong đó còn có một chén bánh phù dung, màu sắc như hoa phù dung hồng phấn, hình dáng cũng giống hoa phù dung, chỉ có đầu bếp khéo léo của nhà quý tộc mới có đủ kiên nhẫn để làm tinh xảo như vậy.
Ngay cả chiếc hộp hình quả đào này cũng rất độc đáo hiếm thấy, thợ thủ công bình thường không làm được, trên thị trường có tiền muốn mua cũng chưa chắc mua được, mặt hộp sơn son thếp vàng, trên đó vẽ núi tiên lầu ngọc, cây tùng hạc bay, ngụ ý tùng hạc diên niên (1) rất hợp cảnh. Kỷ Trừng thầm nghĩ, những nhà huân quý thế gia này, trong tay có lẽ không có mấy chục vạn lượng bạc trắng, nhưng tất cả sự giàu có đều thể hiện ở những thứ ăn mặc dùng hàng ngày này, chẳng trách sau khi gia đạo sa sút, có thể dựa vào cầm đồ để duy trì vẻ ngoài sang trọng nhiều năm như vậy.
Đặt đồ xong, Quyên Nhi và Đoạn Nhi lại cụp mắt lặng lẽ lui ra ngoài, đợi khuất tầm mắt khỏi sảnh bên, hai người mới ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi ngồi xuống ghế dài ở hành lang.
"Thế nào, thấy rồi chứ?" Quyên Nhi không nhịn được hỏi Đoạn Nhi.
Đoạn Nhi cười nói: "Ta thấy Kỷ cô nương này và Tô cô nương kia nên đổi chỗ cho nhau mới đúng, Kỷ cô nương dáng người yểu điệu mảnh khảnh, da dẻ lại trắng trẻo mịn màng, trông càng giống con gái vùng sông nước Giang Nam hơn, nếu không phải dáng người cao ráo, thật không nhìn ra là con gái phương bắc mình đâu. Còn Tô cô nương thì dáng vẻ tươi tắn rộng rãi, lại có khí chất của con gái phương bắc, chỉ là vóc người hơi nhỏ bé một chút."
Quyên Nhi chưa từng gặp vị Tô cô nương kia, cho nên không có ấn tượng gì, chỉ đuổi theo hỏi: "Vậy chị nói xem, rốt cuộc là Kỷ cô nương đẹp, hay vị Tô cô nương của chị đẹp?"
Đoạn Nhi sờ sờ cằm: "Thật khó nói, mỗi người một vẻ, ta thấy Kỷ cô nương giống như, ôi chao không nói ra được, nhưng Tô cô nương vừa nhìn đã thấy giống như hoa mẫu đơn rồi."
"Ái chà, sao Kỷ cô nương lại không nói ra được chứ?" Quyên Nhi đuổi theo hỏi.
(1) Tùng hạc diên niên: hình ảnh biểu tượng cho sự trường thọ, hạnh phúc, an lạc.Một bức tranh “tùng hạc diên niên”
4
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
