TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44: Ôm chân Phật (*)

(*) Câu này giống câu nước đến chân mới nhảy.

Kỷ Trừng vốn dĩ cũng không phải là người quá kiên định, nàng đương nhiên cũng tò mò. Thế là, nàng lặng lẽ trèo lên sau giả sơn. Trên đỉnh giả sơn có một cái động nhỏ hình bán nguyệt, phía dưới bụng giả sơn có một hồ nước. Khi trăng lêи đỉиɦ đầu, ánh trăng từ động bán nguyệt có thể in xuống mặt hồ, cũng coi như cảnh sắc đặc biệt.

Mà lúc này, cái động nhỏ đó vừa hay cho phép Kỷ Trừng lờ mờ thấy Thẩm Tụy đang làm gì trong bụng giả sơn. Kỷ Trừng lắng nghe một lúc mới biết Thẩm Tụy đang luyện hát.

Giọng của Thẩm Tụy trong trẻo pha chút khàn khàn tự nhiên. Khi nói chuyện thì không thấy đặc biệt lắm, nhưng lúc này nghe nàng hát lại có thêm vài phần hương sắc lạ. Nghe lần đầu thì thấy không đặc sắc, nhưng càng nghe càng thấy dư vị kéo dài, thảo nào nàng lại chọn hát.

Tuy nhiên, Kỷ Trừng âm thầm lắc đầu. Thẩm Tụy hát trong bụng núi thì hiệu quả sẽ khác nhiều lắm. Dù Kỷ Trừng không hiểu gì về nguyên lý âm vang, âm hưởng, nhưng nàng biết hát trong bụng núi và hát trên sân khấu thì hiệu quả không giống nhau.

Và ngoài giọng hát hay ra, dù là lời hay nhạc, theo Kỷ Trừng đều rất bình thường, chỉ có thể coi là hay một cách tầm thường. Nếu thật sự mang đi thi Trung Đàn Tuyển Nghệ, e rằng khả năng thắng gần như bằng không.

Chưa kể ai khác, chỉ riêng điệu múa "Vụ Đô" của Tô Quân cũng đã hay hơn Thẩm Tụy không biết bao nhiêu lần rồi.

Đối với Kỷ Trừng, lần Trung Đàn Tuyển Nghệ này dù Thẩm Tụy thắng hay Tô Quân thắng cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Nhưng đối với những người luôn tìm kiếm cơ hội, đằng sau mỗi sự việc đều có thể ẩn chứa một cơ duyên.

Kỷ Trừng vuốt vuốt mái tóc xõa bên tai, nhanh chóng nghĩ ra một kế.

Hôm đó, Thẩm Tụy vừa luyện giọng xong từ giả sơn đi ra, thấy Kỷ Trừng đang lén lút làm gì đó ở phía rừng cây. Tò mò nổi lên, nàng nhẹ nhàng đến cạnh Kỷ Trừng vỗ vai nàng.

Kỷ Trừng giật mình suýt nữa hét toáng lên, quay đầu lại thấy là Thẩm Tụy mới nhẹ giọng nói: "Ngũ muội, sao lại là muội?"

"Tỷ đang làm gì vậy?" Thẩm Tụy hỏi.

Kỷ Trừng ra hiệu im lặng với Thẩm Tụy, hạ giọng thấp hơn nữa nói: "Ta vừa thấy Tô Quân tỷ và Thẩm Nguyên tỷ lén lút ra ngoài, ta đi theo họ đến đây."

Thẩm Tụy và Kỷ Trừng nhìn nhau, liền hiểu cả hai đều nghĩ đến cùng một chuyện.

Thẩm Tụy không nói gì nữa, thò nửa cái đầu từ vai Kỷ Trừng, nhìn chằm chằm vào khu rừng. Nhưng khu rừng này quá rậm rạp, ngoài việc thỉnh thoảng thấy một vạt áo, căn bản không thể nhìn thấy toàn cảnh, tất nhiên cũng không biết Tô Quân đang tập luyện cái gì.

"Chẳng thấy gì cả, không xem nữa." Thẩm Tụy đứng lâu mỏi nhừ chân nên bắt đầu cáu kỉnh.

Kỷ Trừng nhón chân nhìn quanh, rồi lấy tay che miệng nói nhỏ vào tai Thẩm Tụy một câu, Thẩm Tụy gật đầu lia lịa.

Hóa ra khu rừng đó cách Ngọc Câu Thảo Đường của Tĩnh Viên không xa. Tuy gọi là thảo đường nhưng thực chất là lợp ngói. Cứ một thời gian lại có người nhà đi kiểm tra ngói để đề phòng dột. Thẩm Tụy quay đầu sai nha đầu mang cái thang dài mà họ dùng khi kiểm tra ra.

Kỷ Trừng và Thẩm Tụy cẩn thận trèo lên mái nhà Ngọc Câu Thảo Đường bằng cái thang dài. Lúc này tầm nhìn đã rộng hơn rất nhiều, có thể nhìn toàn cảnh từ trên cao xuống.

Nhìn được một lát, Thẩm Tụy đang líu lo bỗng im bặt, mắt nàng trừng trừng nhìn Tô Quân ở đằng xa.

Thật lòng mà nói, lần này Tô Quân đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Hai dải lụa trắng trong tay nàng tung bay như rồng bay giữa mây, xuyên qua tự do như thể có sự sống. Đến lúc đỉnh cao, nàng thậm chí còn múa ra một bóng cầu bao bọc toàn thân, bản lĩnh này không phải một hai tháng mà luyện thành được.

Khi từ mái nhà xuống và về đến viện mình ở, trên đường đi Thẩm Tụy không nói một lời. Ngày hôm sau cũng không thấy nàng luyện giọng nữa, chỉ nhốt mình trong phòng không gặp ai.

Kỷ Lan chưa nhận ra sự bất thường của Thẩm Tụy, lại nghe Kỷ Trừng nói: "Cô ơi, Ngũ muội vẫn chưa dậy sao? Muội ấy có chỗ nào không khỏe chăng?"

Lúc này, Kỷ Lan mới kinh ngạc hỏi: "Con bé nhà ta vẫn chưa dậy sao?" Kỷ Lan vốn tưởng nàng đã sang phòng lão phu nhân rồi.

Kỷ Trừng lắc đầu.

Kỷ Lan vội vàng đi tìm Thẩm Tụy. Thẩm Tụy quả nhiên vẫn đang trùm chăn ngủ say. Nghe Kỷ Lan gọi, nàng còn bực bội đá đá chân.

"Con làm sao vậy? Có phải chỗ nào không khỏe không?" Kỷ Lan đưa tay sờ trán Thẩm Tụy: "Không sốt. Con làm sao vậy? Mặt trời đã lên đến mông rồi mà con còn chưa dậy?"

"Đừng quản con." Thẩm Tụy buồn bã nói.

"Có chuyện gì? Ai lại chọc giận con rồi?" Kỷ Lan đỡ trán nghĩ, con gái bà cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi quá nhỏ nhen, động một tí là dễ tức giận.

Thẩm Tụy ôm chăn ngồi dậy: "Chẳng ai chọc giận con cả, con không muốn tham gia Trung Đàn Tuyển Nghệ nữa, dù sao có đi cũng chỉ làm trò cười thôi."

Kỷ Lan giật nảy: "Sao lại vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Thẩm Tụy cúi đầu không nói, bị Kỷ Lan hỏi gấp quá, mới ấp úng kể lại chuyện nàng lén xem Tô Quân múa cho Kỷ Lan nghe.

"Chuyện này có gì đâu mà con giận đến mức không chịu dậy khỏi giường?" Kỷ Lan nói.

"Nương nói vậy là có ý gì?" Thẩm Tụy sốt ruột: "Ngay cả nương cũng cho rằng con không thắng được họ đúng không?"

Thực ra Thẩm Tụy cũng là một cô nương đáng thương, từ nhỏ đã lớn lên dưới cái bóng của các chị gái, nàng luôn là người kém nổi bật nhất. Giờ lại có thêm Kỷ Trừng và Tô Quân đến, nàng vẫn là người ít được chú ý nhất.

Thẩm Tụy một lòng muốn làm cho mọi người sáng mắt ra ở Trung Đàn Tuyển Nghệ, muốn họ biết Thẩm gia còn có Ngũ cô nương, tiếc rằng nàng đã đánh giá sai thực lực của mình, bị Tô Quân đả kích thảm hại.

Nhưng Thẩm Tụy luôn nghĩ rằng mẫu thân chắc chắn sẽ ủng hộ và khẳng định mình, nào ngờ Kỷ Lan lại nói như vậy, rõ ràng là không coi trọng chuyện Trung Đàn Tuyển Nghệ.

Kỷ Lan vội vàng vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Tụy: "Nương không có ý đó, chỉ là Tô Quân sao có thể so với con? Tô gia đã suy tàn rồi, giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng, nàng đương nhiên phải dốc lòng chuẩn bị cho Trung Đàn Tuyển Nghệ. Nhưng con gái cưng nhà chúng ta cần gì phải vất vả như vậy, con muốn gì mẹ cũng sẽ tìm cách đáp ứng con?"

Thực ra Kỷ Lan cũng chỉ muốn tốt cho Thẩm Tụy. Xưa kia bà đã tốn bao tâm sức, chịu bao nhiêu khổ cực để có thể gả vào nhà cao cửa rộng? Giờ đây Kỷ Lan đâu nỡ để Thẩm Tụy chịu khổ, con bé chỉ cần an tâm chờ mình lo liệu là được rồi. Sau này Kỷ Trừng vào cung, chức quan của lão gia lại được thăng tiến, hôn sự của Thẩm Tụy chẳng phải muốn chọn ai thì chọn sao?

Nhưng cô gái nhỏ không nghĩ như vậy, hơn nữa Thẩm Tụy lại là một người hiếu thắng, sớm đã không chịu nổi cảnh sống mãi trong cái bóng của người khác rồi.

"Không, con phải thắng cô ta, còn phải thắng Vương Duyệt Nương nữa. Nương không biết ánh mắt Vương Duyệt Nương nhìn con đâu, con ghét cô ta chết đi được. Con nhất định phải thắng Trung Đàn Tuyển Nghệ!"

Thế gian này ít có cha mẹ nào có thể cãi lại con cái mình, Kỷ Lan lại cưng chiều Thẩm Tụy, đành phải hứa sẽ nghĩ cách giúp cô bé.

Kỷ Lan tìm Kỷ Trừng hỏi: "Con và A Tụy cùng xem điệu múa của con bé Tô rồi ư?"

Kỷ Trừng gật đầu.

"A Tụy cứ khăng khăng nói điệu múa của con bé Tô nhảy quá hay, bản thân nó không thể so sánh được, con thấy sao?" Kỷ Lan lại hỏi.

"Con thấy vũ nghệ củaTô Quân tỷ, không có năm, sáu năm công phu thì không luyện thành được." Kỷ Trừng nói, nàng cũng không nói rõ hay dở, nhưng Kỷ Lan chắc chắn sẽ hiểu.

Thực ra Kỷ Trừng không hiểu, Thẩm Tụy đã muốn tham gia Trung Đàn Tuyển Nghệ thì sao không chuẩn bị sớm vài năm đi, bây giờ chẳng kịp nữa rồi. Nàng đâu biết tâm tư của Kỷ Lan, chưa bao giờ đốc thúc Thẩm Tụy chuẩn bị, Thẩm Tụy cũng lơ là, hiện tại, Thẩm Tụy lại bắt đầu gấp rút ôm chân Phật, thế này thì làm sao mà được.

"Con có cách nào giúp A Tụy không?" Kỷ Lan dò hỏi, thực ra bà cũng không đặt nhiều hy vọng vào Kỷ Trừng, dù sao ngay cả bà cũng chẳng có cách nào, con gái mình thì mình hiểu rõ, Thẩm Tụy có mấy cân mấy lạng Kỷ Lan vẫn biết.

Kỷ Trừng cụp mắt suy nghĩ: "Sắp đến ngày hai mươi sáu rồi, đã không kịp luyện tập nữa. Nếu Ngũ muội có thể vào được Trung Đàn Tuyển Nghệ, thì buổi biểu diễn chính thức vào ngày đó con vẫn còn một vài cách."

Mắt Kỷ Lan sáng lên. Bà vốn lo lắng dù mình có nghĩ cách để Thẩm Tụy giành được tư cách tham gia Trung Đàn Tuyển Nghệ, nhưng đến ngày chính thức lên đài lại lộ hết tài năng, thì đó mới là mất mặt lớn.

"Con có cách gì?" Kỷ Lan nói.

Trước đó, Kỷ Trừng từng cẩn thận hỏi Thẩm Nguyên và Thẩm Tầm về tình hình cụ thể của các kỳ Trung Đàn Tuyển Nghệ trước đây. Đã là biểu diễn thì đương nhiên là hy vọng có thể làm nổi bật bản thân, để người khác biết tài năng của mình, nên trường hợp một người đơn độc lên đài là nhiều nhất.

Mà theo Kỷ Trừng, nếu nàng là người tổ chức tuyển chọn Trung Đàn, những màn biểu diễn kém hấp dẫn của các tiểu thư khuê các nàng sẽ không chọn. Còn như điệu múa của các vũ cơ trong cung vào giữa trận mã cầu ngày đó thì rất tuyệt vời, vừa khuấy động không khí, từ khán đài xa xôi cũng có thể nhìn rõ.

Sân thi đấu mã cầu rất lớn, một người cô đơn biểu diễn trên Trung Đàn, trừ phi là người có đôi mắt tinh tường, nếu không thì ai mà nhìn rõ nàng là ai chứ?

Theo ý của Kỷ Trừng, bản thân Thẩm Tụy không quá nổi bật, nhưng nếu tìm một nhóm lá xanh để làm nền, dàn dựng điệu múa tốt hơn, vừa hút mắt vừa khoe ưu điểm che khuyết điểm. Dù sau đó có ai đó nói ra nói vào, nhưng chỉ cần màn biểu diễn Trung Đàn của nàng thành công là được.

Kỷ Lan nghe Kỷ Trừng phân tích, không khỏi gật đầu. Nói ra thì đạo lý này thực ra rất đơn giản, cũng không phải không có ai làm qua, nhưng vì sao mấy năm nay lại không ai làm nữa? Chẳng phải là vì lá xanh quá nhiều, sợ không làm nổi bật được hoa đỏ sao. Một mình biểu diễn, người khác còn hỏi một câu, đó là ai vậy? Nếu nhiều người cùng biểu diễn, ai lại hỏi nàng là ai?

Kỷ Lan trầm ngâm một lát nói: "Cách này của con, cũng coi như được. Đúng thật là, kiếp trước cũng không biết ta đã gây ra tội gì mà gặp phải đứa con gái cứng đầu như vậy. Ta có cách nào giúp nó qua được Trung Đàn Tuyển Nghệ này chứ, con nói xem có phải không?"

Kỷ Trừng nghe vậy cũng thở dài: "Tuy nhiên Ngũ muội cũng chưa lớn tuổi lắm, năm nay cố gắng một năm, năm sau chắc chắn sẽ có hy vọng."

Kỷ Lan chỉ cười không nói. Tuổi của Thẩm Tụy không lớn lắm, nhưng cũng không còn nhỏ nữa, nếu không thì Kỷ Lan cũng sẽ không vội vàng tính toán đến Kỷ Trừng. "Thôi, con giúp ta trông chừng Ngũ muội con một chút, giúp nó một tay, những chuyện khác thì tùy duyên vậy."

Nếu nói Kỷ Lan sẽ tùy duyên, đó tuyệt đối là chuyện cười. Nếu tùy duyên thì bà đã không có cơ hội gả cho Thẩm Tam gia rồi.

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.