0 chữ
Chương 3
Chương 3: Con đường khó khăn
Lại nói Kỷ Trừng dẫn Du Tiền Nhi, Liễu Diệp Nhi bước vào gian phòng ở tây khoá viện mà cô nàng đã chuẩn bị cho nàng, trong lòng hơi kinh ngạc, gian phòng này còn hoa lệ phú quý hơn nhiều so với chính phòng.
Cả phòng bày biện đồ gỗ hoa lê nửa cũ nửa mới, vừa sang trọng lại không mang khí chất của nhà giàu mới nổi, cách bài trí cũng vô cùng tao nhã, đặc biệt là chiếc bình phong gỗ hoa lê ba phiến vẽ mỹ nhân, dù là chạm khắc hay kiểu dáng đều vô cùng tinh xảo.
Đại nha hoàn Linh Trân bên cạnh Kỷ Lan bước vào sau, nói: "Chiếc bình phong này là lão phu nhân tặng cho Tam phu nhân khi sinh Ngũ tiểu thư, nghe nói là do tiên Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Thì ra còn có lai lịch bất phàm như vậy, Kỷ Trừng gật đầu.
Về sau, Linh Lung nhận được lệnh của Kỷ Lan bèn mở kho, dẫn theo một đám nha hoàn, bà hầu đến, người thì ôm bình cắm hoa, người thì khiêng án kỷ, lại có người ôm đế cắm hoa chim phượng bằng ngọc (1), cũng có người cầm bình hoa hướng dương quan diêu (2) có quai.
(1) Đế cắm hoa chim phượng bằng ngọc:(2) Quan diêu: là gốm sản xuất được điều hành bởi quan chức triều đình nhà Tống (thế kỷ 12 – 13), thời gian đầu sản lượng hạn chế chủ yếu dùng trong triều đình.
Những đồ vật cổ kính trang nhã trong phòng này đều là những vật quý giá có tiền cũng không mua được, chỉ có những gia đình quý tộc mấy đời mới có thể tích lũy được.
Nghỉ ngơi xong, Du Tiền Nhi không nhịn được nói: "Lúc mới vào cửa em còn tưởng cô Kỷ Lan không thích cô nương, nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống, là vì sao vậy?"
Vì sao trước khinh sau trọng, quả thật khó đoán. Dường như muốn dùng sự phú quý mà vàng bạc cũng không mua được này để làm lóa mắt nàng vậy. Nếu không thì phòng ốc lẽ ra đã phải bày biện xong từ lâu, cớ gì lại đột nhiên mang vào nhiều đồ cổ bảo vật như vậy?
Là muốn dọa nàng biết khó mà lui, hay là muốn khơi dậy lòng cầu tiến của nàng? Kỷ Trừng tạm thời vẫn chưa đoán ra được ý nghĩ của người cô này, nhưng thời gian sau này còn dài, nếu bà ta thật sự có tính toán gì, ắt cũng không giấu được.
Đến giờ ăn tối, chú của Kỷ Trừng, tức Thẩm Tam gia tan làm về nhà, Kỷ Trừng và Kỷ Uyên cùng nhau đến chính phòng bái kiến.
Thẩm Anh là một người rất ôn hòa, thấy Kỷ Uyên và Kỷ Trừng thì ân cần hỏi han rất nhiều, lại nói chuyện Kỷ Uyên muốn đến thư viện Đông Sơn học, cơ bản đã xong xuôi, nhưng viện trưởng thư viện còn phải đích thân khảo nghiệm Kỷ Uyên rồi mới có thể quyết định có nhận cậu vào học hay không.
Kỷ Uyên vô cùng cảm kích, Thẩm Anh lại nói đợi đến ngày nghỉ sẽ đích thân dẫn cậu đến bái kiến viện trưởng.
Về phần Kỷ Trừng, Thẩm Anh dù sao cũng là chồng của cô, cần phải tránh hiềm nghi, cho nên chỉ đơn giản hỏi nàng ở nhà có từng đọc sách không.
Kỷ Trừng đáp rằng ở nhà cha nàng từng mời một nữ tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ.
Thẩm Anh rất vui mừng, không ngờ anh vợ mình lại có tấm lòng như vậy: "Tốt, con gái mà biết chữ, một là có thể hiểu được nhiều đạo lý trong sách, có lợi cho con cháu, hai là có thể cùng phu quân tương lai hồng tụ thêm hương, có lợi cho cả hai vợ chồng."
"Lão gia nói gì vậy?" Kỷ Lan gắt giọng.
Thẩm Anh lập tức tỉnh ngộ, sao có thể nói đùa như vậy với cháu gái, bình thường ông là người rất phong lưu tuấn tú, nếu không cũng chẳng có đoạn giai thoại với Kỷ Lan, cho nên khó tránh khỏi hay ăn nói tùy tiện, lúc này suy nghĩ lại thấy sai lầm, có chút ngượng ngùng.
Tai Kỷ Trừng đỏ phừng, chỉ cúi đầu không nói gì.
Để che giấu sự lỡ lời vừa rồi, Thẩm Anh chuyển sang nói: "Nhà họ Thẩm chúng ta có thư đường riêng dành cho nữ giới, mấy đứa em cháu đều đọc sách, luyện chữ, học đạo lý với tiên sinh ở đó. Nếu A Trừng ở kinh thành lâu, cũng có thể đến đó làm bạn với chúng nó. Dù sao dạy một người cũng là dạy, dạy mấy người cũng là dạy."
Kỷ Trừng nghe vậy ngẩng đầu nhìn Kỷ Lan, thực ra nàng có thể ở lại kinh thành hay không, còn phải xem ý của người cô này.
Kỷ Lan vốn định quan sát Kỷ Trừng hai ngày rồi xem có nên đưa nàng đến thư đường hay không, nhưng bây giờ Thẩm Anh đã nói như vậy, bà cũng không tiện làm mất mặt Thẩm Anh, cho nên cười nói: "A Trừng lần này e là phải ở kinh thành một thời gian, ta cũng có ý đưa nó đến học đường làm bạn với Tụy tỷ nhi và mấy tiểu thư khác, lại bị lão gia nói trước một bước rồi, ân tình này lại rơi vào tay lão gia."
Thẩm Anh cười cười: "Chà, sớm biết vậy ta đã không nhiều lời. Cháu gái của phu nhân, đương nhiên phu nhân quan tâm hơn ta, nhất định sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa."
Nói chuyện một lát, bà hầu ở cổng đến báo rằng Ngũ cô nương và hai vị ca nhi đều được giữ lại ở Thụy Anh Đường của lão phu nhân dùng bữa tối, Kỷ Lan nói: "Vậy chúng ta cứ bày cơm ở đây, đều là người thân trong nhà cả, không cần phải tránh né, ăn cơm chung một bàn mới náo nhiệt."
Thẩm Anh gật đầu, nhưng gia đình lớn chú trọng "khi ăn không trò chuyện, khi ngủ không nói chuyện với ai", cho nên bữa cơm này không mấy náo nhiệt. Ăn xong, Kỷ Trừng và Kỷ Uyên về phòng mình.
Buổi tối, Kỷ Trừng đi lại trong phòng tiêu cơm, Du Tiền Nhi chạy ra ngoài một vòng trở về, cơ bản đã nắm được tình hình đại khái của phòng thứ ba nhà họ Thẩm: "Ăn cơm xong, chú Thẩm đến phòng Phương di nương rồi."
Kỷ Trừng không ngạc nhiên, cô ruột nàng dù đẹp đến mấy cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, đương nhiên không thể so sánh với vẻ tươi trẻ của các di nương. Ngay cả cha nàng, mấy năm nay cũng ít khi đến phòng mẹ nàng, mà dung mạo mẹ nàng còn hơn cô nàng nhiều.
"Bảo em đi dò la chuyện trong phủ, sao em chỉ dò la chuyện riêng của chú Thẩm vậy?" Liễu Diệp Nhi giơ ngón trỏ chọc vào trán Du Tiền Nhi.
Du Tiền Nhi năm nay mười bốn tuổi, dáng người nhỏ nhắn, trông chỉ như mười hai, mười ba tuổi, lại xinh xắn đáng yêu, ít ai đề phòng nàng, cho nên nàng thường có thể dò la được những chuyện người khác không dò la được.
"Ôi, chẳng phải em tiện thể nghe chút ít sao." Du Tiền Nhi bĩu môi nói. Hạ nhân trong nhà thích nhất là bàn tán chuyện riêng của chủ nhân, biết lão gia sủng ái vị di nương kia, cũng dễ bề nịnh bợ, dù không nịnh bợ được thì ít nhất cũng phải tránh né một chút, nói chung không có hại.
"Cứ để nó nói đi, chúng ta nghe một chút cũng không sao." Kỷ Trừng nói.
Du Tiền Nhi đắc ý cười với Liễu Diệp Nhi: "Chú Thẩm thích nhất là Mai di nương mới vào phủ, Mai di nương và Phương di nương đều ở trong viện nhỏ phía sau chính phòng. Phương di nương sinh được một con gái, chính là Bát cô nương bây giờ."
Du Tiền Nhi lại ba hoa một tràng, thấy cô nương nhà mình chỉ đi bộ trong phòng không nói gì, biết là nàng không hứng thú, trách mình không dò la được tin tức hữu dụng nào. Nhưng điều này cũng không trách được Du Tiền Nhi, dù sao nàng cũng chỉ mới đến một ngày.
"Em đi lấy nước cho cô nương tắm." Du Tiền Nhi chạy nhanh ra cửa, lát sau quả nhiên dẫn theo hai bà già làm việc nặng khiêng thùng nước nóng đến.
Hai bà hầu rất nhiệt tình: "Sau này nếu cô nương cần nước nóng cứ bảo chúng tôi là được, trong bếp lúc nào cũng có nước nóng."
Kỷ Trừng cười cười, bảo Liễu Diệp Nhi lấy hai nắm kẹo đường mang từ đất Tấn đến cho hai bà, bảo mang về cho cháu nhỏ ăn.
Hai bà hầu cảm ơn rồi lui ra ngoài.
Khi Du Tiền Nhi chà lưng cho Kỷ Trừng, Kỷ Trừng hỏi: "Em tốn bao nhiêu tiền mới khiến hai bà hầu đó tranh nhau mang nước nóng cho chúng ta vậy?"
"Cũng không nhiều, mỗi người hai lượng bạc." Du Tiền Nhi vừa nói xong, rõ ràng cảm thấy cô nương nhà mình thẳng lưng lên, thịt ở xương bướm cũng căng lại, vội vàng nói thêm: "Cô nương không thấy lúc em vừa nói cần nước nóng thì bộ mặt của họ thế nào đâu, nói là chủ nhân trong nhà còn chưa cần nước nóng, phải để dành cho họ. Sau khi em đưa bạc, lập tức thay đổi thái độ, cứ như tám đời chưa từng thấy tiền vậy."
"Vậy em có biết một tháng tiền công của họ là bao nhiêu không?" Kỷ Trừng trầm giọng hỏi.
Ờ, cái này thì thật sự không biết. Sau khi đi theo Kỷ Trừng, Du Tiền Nhi không còn thiếu tiền nữa, cũng không hề nghĩ đến chuyện đi dò la tiền công của hạ nhân trong Thẩm phủ.
"Vậy em có biết bình thường cô Lan thưởng cho hạ nhân bằng cái gì không?" Kỷ Trừng thở dài: "Em làm như vậy e là sẽ phá hỏng quy tắc của cô ấy, một đám hạ nhân này quản lý đã khó, thả lỏng thì lại rất dễ."
Du Tiền Nhi có chút ấm ức nói: "Nhưng mà chúng ta mới đến, người trong phủ đều khinh thường chúng ta là người phía tây đến, lão gia lại không có quan chức gì, không dùng tiền thì thật sự một bước cũng khó đi."
Kỷ Trừng nói: "Những điều này ta đều biết. Chỉ là chúng ta đến nhà người khác làm khách, cô mẫu lại bận nhiều việc, sao có thể chu toàn mọi thứ, nhưng dù chúng ta có chịu ấm ức, chỉ cần nói với cô mẫu một tiếng bà ấy tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa, còn em tùy tiện tiêu tiền như vậy, chẳng khác nào dùng tiền tát vào mặt cô mẫu."
Du Tiền Nhi tức giận đến nỗi tắm xong cũng không lau: "Nhưng cô nương ở nhà ngày nào cũng phải tắm gội, trên đường đi thì không nói, chẳng lẽ hôm nay mới đến ngày đầu tiên cũng không tắm? Không tắm cô nương lại không ngủ được. Nếu em không dùng tiền thì đi đâu mà biến ra thùng nước nóng này đây?"
Kỷ Trừng vừa tức vừa buồn cười: "Ôi chao, tiểu tổ tông của ta ơi, tính khí của em cũng nóng nảy quá rồi đấy. Ta chỉ nói lý với em thôi, nhưng ta cũng biết Du Tiền Nhi của chúng ta là vì tốt cho ta, mấy lượng bạc này tiêu cũng đáng, chỉ là sau này chúng ta không thể làm như vậy nữa, bạc tuy có thể sai khiến ma quỷ nhưng lại không mua được sự tôn trọng của người khác. Em đó, sau này đừng có hễ một con đường không đi được là nghĩ đến việc đập tiền, động não nghĩ cách khác xem có được không?"
Du Tiền Nhi bĩu môi, lại cầm khăn lau tay cho Kỷ Trừng: "Biết rồi, hôm nay em có gây họa cho cô nương không?"
Kỷ Trừng thở dài: "Không sao, ngày mai nhiều nhất bị cô Lan mắng cho vài câu."
Tắm xong, Liễu Diệp Nhi bên kia đã chuẩn bị xong hoa lộ, hương cao thường dùng của Kỷ Trừng. Lúc Kỷ Trừng thoa mặt, Liễu Diệp Nhi dùng hương cao xoa chân cho nàng, rồi đeo bao tay vải bông và tất cho nàng, hầu hạ nàng lên giường nằm.
"Liễu Diệp Nhi, hôm nay em ngủ ở phòng ta được không?" Kỷ Trừng hỏi.
Liễu Diệp Nhi lớn hơn Kỷ Trừng một tuổi, hầu hạ bên cạnh nàng lâu hơn, biết vị cô nương nhà mình còn nhỏ tuổi, tuy tâm tư kín đáo, nhưng dù sao một mình đến phủ này trong lòng chắc chắn là lo lắng bất an, dù Đại thiếu gia cũng đến, nhưng cậu ấy muốn chăm sóc em gái đang ở nội viện thì cũng nhiều bất tiện.
"Nô tỳ đi rửa mặt, chân tay xong sẽ đến." Liễu Diệp Nhi xoay người ôm chăn nệm của mình đến đặt dưới chân giường Kỷ Trừng, nhanh nhẹn rửa mặt xong rồi vào phòng.
Kỷ Trừng trằn trọc khó ngủ trên giường, giấc ngủ của nàng vốn không tốt, đổi chỗ lại càng khó ngủ hơn. Suy nghĩ rối bời, thoáng chốc lại nhảy về đất Tấn, nhớ đến Lăng Tử Vân, đời này có lẽ nàng không thể gả cho chàng rồi. Hai nhà tuy môn đăng hộ đối nhưng một khi gặp phải sự sỉ nhục của người ngoài, e rằng tan rã chỉ là chuyện trước mắt, chi bằng nhìn nhau nơi chân trời góc bể, mỗi người tự tìm đường đi cho mình.
Cả phòng bày biện đồ gỗ hoa lê nửa cũ nửa mới, vừa sang trọng lại không mang khí chất của nhà giàu mới nổi, cách bài trí cũng vô cùng tao nhã, đặc biệt là chiếc bình phong gỗ hoa lê ba phiến vẽ mỹ nhân, dù là chạm khắc hay kiểu dáng đều vô cùng tinh xảo.
Đại nha hoàn Linh Trân bên cạnh Kỷ Lan bước vào sau, nói: "Chiếc bình phong này là lão phu nhân tặng cho Tam phu nhân khi sinh Ngũ tiểu thư, nghe nói là do tiên Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Thì ra còn có lai lịch bất phàm như vậy, Kỷ Trừng gật đầu.
Về sau, Linh Lung nhận được lệnh của Kỷ Lan bèn mở kho, dẫn theo một đám nha hoàn, bà hầu đến, người thì ôm bình cắm hoa, người thì khiêng án kỷ, lại có người ôm đế cắm hoa chim phượng bằng ngọc (1), cũng có người cầm bình hoa hướng dương quan diêu (2) có quai.
Những đồ vật cổ kính trang nhã trong phòng này đều là những vật quý giá có tiền cũng không mua được, chỉ có những gia đình quý tộc mấy đời mới có thể tích lũy được.
Nghỉ ngơi xong, Du Tiền Nhi không nhịn được nói: "Lúc mới vào cửa em còn tưởng cô Kỷ Lan không thích cô nương, nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống, là vì sao vậy?"
Là muốn dọa nàng biết khó mà lui, hay là muốn khơi dậy lòng cầu tiến của nàng? Kỷ Trừng tạm thời vẫn chưa đoán ra được ý nghĩ của người cô này, nhưng thời gian sau này còn dài, nếu bà ta thật sự có tính toán gì, ắt cũng không giấu được.
Đến giờ ăn tối, chú của Kỷ Trừng, tức Thẩm Tam gia tan làm về nhà, Kỷ Trừng và Kỷ Uyên cùng nhau đến chính phòng bái kiến.
Thẩm Anh là một người rất ôn hòa, thấy Kỷ Uyên và Kỷ Trừng thì ân cần hỏi han rất nhiều, lại nói chuyện Kỷ Uyên muốn đến thư viện Đông Sơn học, cơ bản đã xong xuôi, nhưng viện trưởng thư viện còn phải đích thân khảo nghiệm Kỷ Uyên rồi mới có thể quyết định có nhận cậu vào học hay không.
Về phần Kỷ Trừng, Thẩm Anh dù sao cũng là chồng của cô, cần phải tránh hiềm nghi, cho nên chỉ đơn giản hỏi nàng ở nhà có từng đọc sách không.
Kỷ Trừng đáp rằng ở nhà cha nàng từng mời một nữ tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ.
Thẩm Anh rất vui mừng, không ngờ anh vợ mình lại có tấm lòng như vậy: "Tốt, con gái mà biết chữ, một là có thể hiểu được nhiều đạo lý trong sách, có lợi cho con cháu, hai là có thể cùng phu quân tương lai hồng tụ thêm hương, có lợi cho cả hai vợ chồng."
"Lão gia nói gì vậy?" Kỷ Lan gắt giọng.
Thẩm Anh lập tức tỉnh ngộ, sao có thể nói đùa như vậy với cháu gái, bình thường ông là người rất phong lưu tuấn tú, nếu không cũng chẳng có đoạn giai thoại với Kỷ Lan, cho nên khó tránh khỏi hay ăn nói tùy tiện, lúc này suy nghĩ lại thấy sai lầm, có chút ngượng ngùng.
Tai Kỷ Trừng đỏ phừng, chỉ cúi đầu không nói gì.
Để che giấu sự lỡ lời vừa rồi, Thẩm Anh chuyển sang nói: "Nhà họ Thẩm chúng ta có thư đường riêng dành cho nữ giới, mấy đứa em cháu đều đọc sách, luyện chữ, học đạo lý với tiên sinh ở đó. Nếu A Trừng ở kinh thành lâu, cũng có thể đến đó làm bạn với chúng nó. Dù sao dạy một người cũng là dạy, dạy mấy người cũng là dạy."
Kỷ Trừng nghe vậy ngẩng đầu nhìn Kỷ Lan, thực ra nàng có thể ở lại kinh thành hay không, còn phải xem ý của người cô này.
Kỷ Lan vốn định quan sát Kỷ Trừng hai ngày rồi xem có nên đưa nàng đến thư đường hay không, nhưng bây giờ Thẩm Anh đã nói như vậy, bà cũng không tiện làm mất mặt Thẩm Anh, cho nên cười nói: "A Trừng lần này e là phải ở kinh thành một thời gian, ta cũng có ý đưa nó đến học đường làm bạn với Tụy tỷ nhi và mấy tiểu thư khác, lại bị lão gia nói trước một bước rồi, ân tình này lại rơi vào tay lão gia."
Thẩm Anh cười cười: "Chà, sớm biết vậy ta đã không nhiều lời. Cháu gái của phu nhân, đương nhiên phu nhân quan tâm hơn ta, nhất định sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa."
Nói chuyện một lát, bà hầu ở cổng đến báo rằng Ngũ cô nương và hai vị ca nhi đều được giữ lại ở Thụy Anh Đường của lão phu nhân dùng bữa tối, Kỷ Lan nói: "Vậy chúng ta cứ bày cơm ở đây, đều là người thân trong nhà cả, không cần phải tránh né, ăn cơm chung một bàn mới náo nhiệt."
Thẩm Anh gật đầu, nhưng gia đình lớn chú trọng "khi ăn không trò chuyện, khi ngủ không nói chuyện với ai", cho nên bữa cơm này không mấy náo nhiệt. Ăn xong, Kỷ Trừng và Kỷ Uyên về phòng mình.
Buổi tối, Kỷ Trừng đi lại trong phòng tiêu cơm, Du Tiền Nhi chạy ra ngoài một vòng trở về, cơ bản đã nắm được tình hình đại khái của phòng thứ ba nhà họ Thẩm: "Ăn cơm xong, chú Thẩm đến phòng Phương di nương rồi."
Kỷ Trừng không ngạc nhiên, cô ruột nàng dù đẹp đến mấy cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, đương nhiên không thể so sánh với vẻ tươi trẻ của các di nương. Ngay cả cha nàng, mấy năm nay cũng ít khi đến phòng mẹ nàng, mà dung mạo mẹ nàng còn hơn cô nàng nhiều.
"Bảo em đi dò la chuyện trong phủ, sao em chỉ dò la chuyện riêng của chú Thẩm vậy?" Liễu Diệp Nhi giơ ngón trỏ chọc vào trán Du Tiền Nhi.
Du Tiền Nhi năm nay mười bốn tuổi, dáng người nhỏ nhắn, trông chỉ như mười hai, mười ba tuổi, lại xinh xắn đáng yêu, ít ai đề phòng nàng, cho nên nàng thường có thể dò la được những chuyện người khác không dò la được.
"Ôi, chẳng phải em tiện thể nghe chút ít sao." Du Tiền Nhi bĩu môi nói. Hạ nhân trong nhà thích nhất là bàn tán chuyện riêng của chủ nhân, biết lão gia sủng ái vị di nương kia, cũng dễ bề nịnh bợ, dù không nịnh bợ được thì ít nhất cũng phải tránh né một chút, nói chung không có hại.
"Cứ để nó nói đi, chúng ta nghe một chút cũng không sao." Kỷ Trừng nói.
Du Tiền Nhi đắc ý cười với Liễu Diệp Nhi: "Chú Thẩm thích nhất là Mai di nương mới vào phủ, Mai di nương và Phương di nương đều ở trong viện nhỏ phía sau chính phòng. Phương di nương sinh được một con gái, chính là Bát cô nương bây giờ."
Du Tiền Nhi lại ba hoa một tràng, thấy cô nương nhà mình chỉ đi bộ trong phòng không nói gì, biết là nàng không hứng thú, trách mình không dò la được tin tức hữu dụng nào. Nhưng điều này cũng không trách được Du Tiền Nhi, dù sao nàng cũng chỉ mới đến một ngày.
"Em đi lấy nước cho cô nương tắm." Du Tiền Nhi chạy nhanh ra cửa, lát sau quả nhiên dẫn theo hai bà già làm việc nặng khiêng thùng nước nóng đến.
Hai bà hầu rất nhiệt tình: "Sau này nếu cô nương cần nước nóng cứ bảo chúng tôi là được, trong bếp lúc nào cũng có nước nóng."
Kỷ Trừng cười cười, bảo Liễu Diệp Nhi lấy hai nắm kẹo đường mang từ đất Tấn đến cho hai bà, bảo mang về cho cháu nhỏ ăn.
Hai bà hầu cảm ơn rồi lui ra ngoài.
Khi Du Tiền Nhi chà lưng cho Kỷ Trừng, Kỷ Trừng hỏi: "Em tốn bao nhiêu tiền mới khiến hai bà hầu đó tranh nhau mang nước nóng cho chúng ta vậy?"
"Cũng không nhiều, mỗi người hai lượng bạc." Du Tiền Nhi vừa nói xong, rõ ràng cảm thấy cô nương nhà mình thẳng lưng lên, thịt ở xương bướm cũng căng lại, vội vàng nói thêm: "Cô nương không thấy lúc em vừa nói cần nước nóng thì bộ mặt của họ thế nào đâu, nói là chủ nhân trong nhà còn chưa cần nước nóng, phải để dành cho họ. Sau khi em đưa bạc, lập tức thay đổi thái độ, cứ như tám đời chưa từng thấy tiền vậy."
"Vậy em có biết một tháng tiền công của họ là bao nhiêu không?" Kỷ Trừng trầm giọng hỏi.
Ờ, cái này thì thật sự không biết. Sau khi đi theo Kỷ Trừng, Du Tiền Nhi không còn thiếu tiền nữa, cũng không hề nghĩ đến chuyện đi dò la tiền công của hạ nhân trong Thẩm phủ.
"Vậy em có biết bình thường cô Lan thưởng cho hạ nhân bằng cái gì không?" Kỷ Trừng thở dài: "Em làm như vậy e là sẽ phá hỏng quy tắc của cô ấy, một đám hạ nhân này quản lý đã khó, thả lỏng thì lại rất dễ."
Du Tiền Nhi có chút ấm ức nói: "Nhưng mà chúng ta mới đến, người trong phủ đều khinh thường chúng ta là người phía tây đến, lão gia lại không có quan chức gì, không dùng tiền thì thật sự một bước cũng khó đi."
Kỷ Trừng nói: "Những điều này ta đều biết. Chỉ là chúng ta đến nhà người khác làm khách, cô mẫu lại bận nhiều việc, sao có thể chu toàn mọi thứ, nhưng dù chúng ta có chịu ấm ức, chỉ cần nói với cô mẫu một tiếng bà ấy tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa, còn em tùy tiện tiêu tiền như vậy, chẳng khác nào dùng tiền tát vào mặt cô mẫu."
Du Tiền Nhi tức giận đến nỗi tắm xong cũng không lau: "Nhưng cô nương ở nhà ngày nào cũng phải tắm gội, trên đường đi thì không nói, chẳng lẽ hôm nay mới đến ngày đầu tiên cũng không tắm? Không tắm cô nương lại không ngủ được. Nếu em không dùng tiền thì đi đâu mà biến ra thùng nước nóng này đây?"
Kỷ Trừng vừa tức vừa buồn cười: "Ôi chao, tiểu tổ tông của ta ơi, tính khí của em cũng nóng nảy quá rồi đấy. Ta chỉ nói lý với em thôi, nhưng ta cũng biết Du Tiền Nhi của chúng ta là vì tốt cho ta, mấy lượng bạc này tiêu cũng đáng, chỉ là sau này chúng ta không thể làm như vậy nữa, bạc tuy có thể sai khiến ma quỷ nhưng lại không mua được sự tôn trọng của người khác. Em đó, sau này đừng có hễ một con đường không đi được là nghĩ đến việc đập tiền, động não nghĩ cách khác xem có được không?"
Du Tiền Nhi bĩu môi, lại cầm khăn lau tay cho Kỷ Trừng: "Biết rồi, hôm nay em có gây họa cho cô nương không?"
Kỷ Trừng thở dài: "Không sao, ngày mai nhiều nhất bị cô Lan mắng cho vài câu."
Tắm xong, Liễu Diệp Nhi bên kia đã chuẩn bị xong hoa lộ, hương cao thường dùng của Kỷ Trừng. Lúc Kỷ Trừng thoa mặt, Liễu Diệp Nhi dùng hương cao xoa chân cho nàng, rồi đeo bao tay vải bông và tất cho nàng, hầu hạ nàng lên giường nằm.
"Liễu Diệp Nhi, hôm nay em ngủ ở phòng ta được không?" Kỷ Trừng hỏi.
Liễu Diệp Nhi lớn hơn Kỷ Trừng một tuổi, hầu hạ bên cạnh nàng lâu hơn, biết vị cô nương nhà mình còn nhỏ tuổi, tuy tâm tư kín đáo, nhưng dù sao một mình đến phủ này trong lòng chắc chắn là lo lắng bất an, dù Đại thiếu gia cũng đến, nhưng cậu ấy muốn chăm sóc em gái đang ở nội viện thì cũng nhiều bất tiện.
"Nô tỳ đi rửa mặt, chân tay xong sẽ đến." Liễu Diệp Nhi xoay người ôm chăn nệm của mình đến đặt dưới chân giường Kỷ Trừng, nhanh nhẹn rửa mặt xong rồi vào phòng.
Kỷ Trừng trằn trọc khó ngủ trên giường, giấc ngủ của nàng vốn không tốt, đổi chỗ lại càng khó ngủ hơn. Suy nghĩ rối bời, thoáng chốc lại nhảy về đất Tấn, nhớ đến Lăng Tử Vân, đời này có lẽ nàng không thể gả cho chàng rồi. Hai nhà tuy môn đăng hộ đối nhưng một khi gặp phải sự sỉ nhục của người ngoài, e rằng tan rã chỉ là chuyện trước mắt, chi bằng nhìn nhau nơi chân trời góc bể, mỗi người tự tìm đường đi cho mình.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
