0 chữ
Chương 25
Chương 25: Suy nghĩ vẩn vơ
Kỷ Trừng không muốn dây dưa với Tề Hoa, kéo chăn lên cho Tề Hoa, nói: "Chắc tỷ bị dọa rối loạn tâm thần thật rồi, lúc đó ta vừa cứu tỷ lên bờ, nha hoàn bà vυ" đã xông đến, làm gì có người đàn ông nào? Chẳng lẽ tỷ lại muốn bị đàn ông nhìn thấy làm hỏng thanh danh sao?"
Tề Hoa bị Kỷ Trừng nói nghẹn lời, sở dĩ nàng ta cứ khăng khăng không buông, là vì cảm thấy dù sao mình cũng là thiên kim phủ Vân Dương Bá, bị công tử Thẩm gia nhìn không, cũng không thể chỉ một chiếc kiệu nhỏ đưa vào cửa, nhất định phải làm chính thê. Nhưng lúc đó cả người nàng ta chẳng có chút sức lực nào, rất nhanh lại ngất đi, không bắt được tại trận, bây giờ bị Kỷ Trừng phủ nhận, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, hiện tại chẳng qua trong lòng vẫn còn chút không cam tâm mà thôi.
Nhưng Tề Hoa cũng biết nỗi lo của Kỷ Trừng, thân phận nàng ta không thể so với mình được, bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa. Nhưng chuyện này cũng không thể trách mình, chỉ trách Kỷ Trừng “bắt chó đi cày” xen vào việc người khác.
Một lát sau, có nha hoàn đến bẩm báo, nói Đại công tử Tề Chính phủ Vân Dương Bá đến. Em gái nhà mình rơi xuống nước, Đại ca đích thân đến đón, cũng coi như yêu thương.
Kỷ Trừng đỡ Tề Hoa đứng dậy, muốn trốn ra sau bình phong tránh mặt, lại bị Tề Hoa nắm chặt tay: "Trừng muội, là Đại ca đến đón ta, muội không cần tránh mặt, muội là ân nhân cứu mạng của ta, chúng ta đã thân thiết hơn người một nhà rồi."
Nha hoàn mời Tề Chính ra sảnh ngoài, Tề Hoa kéo Kỷ Trừng, vén rèm đi ra, hướng về phía người đàn ông cao lớn, tuấn tú đứng giữa sảnh gọi một tiếng: "Đại ca."
Tề Chính quay đầu lại, thấy Tề Hoa đứng cạnh một người con gái có nhan sắc tuyệt trần, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Tề Chính này là anh trai ruột của Tề Hoa, không được thừa kế tước vị, hiện tại tìm được một công việc trong cung, nhưng có thể làm thị vệ trong cung, chắc cũng có chút bản lĩnh.
Hôm nay sở dĩ đến đón Tề Hoa là vì mẫu thân họ có chút không khỏe, hắn xin nghỉ về bá phủ. Mà Tề Hoa nóng nảy dùng hạ sách này phần nhiều cũng là vì lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân, sợ vạn nhất có chuyện gì bất trắc, lại phải trì hoãn ba năm, vậy thì thật sự không gả đi được nữa.
Tề Chính môi hồng răng trắng, ôn nhuận như ngọc, quả là một công tử phong lưu, thêm vào đó khí chất thư sinh càng thêm nho nhã, nếu sau này có thể dẫn quân ra trận, đó chính là một vị nho tướng. Đến giờ vẫn chưa đính hôn vì phủ Vân Dương Bá muốn hắn có sự nghiệp, sau đó cưới một tiểu thư thế gia làm vợ, chấn hưng dòng họ.
Mắt Kỷ Trừng chỉ lướt qua Tề Chính một thoáng, liền cúi đầu rũ mắt.
Tề Hoa thì có chút đắc ý liếc nhìn Kỷ Trừng, không phải nàng ta khoe khoang, vị anh trai này của nàng ta, ngay cả trong đám con em quý tộc ở kinh đô cũng là người xuất chúng.
"Đại ca, vị này là Kỷ cô nương, hôm nay muội bất cẩn rơi xuống nước, chính nàng ấy cứu muội." Tề Hoa nói.
Tề Chính lúc đó đã ngây người, Kỷ Trừng lúc này tuy mặc quần áo không vừa người nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng. Tề Chính dù sao cũng là nam tử mười tám tuổi, lúc nghỉ học cũng theo các anh họ gặp qua một ít việc đời, nhưng hắn hiếm thấy ai có vẻ đẹp như Kỷ Trừng.
Hơn nữa cô nương này đẹp tựa ngắm hoa trong sương, trăng mờ sương lạnh, rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng khiến người ta luôn cảm thấy như mây che sương phủ, hận không thể nhìn thêm vài lần, nhìn cho thật rõ ràng.
Nói nàng yểu điệu thướt tha, lại rực rỡ như hải đường, nếu nói nàng quyến rũ đa tình, nhưng lại không mất đi vẻ thanh lệ của sơn trà. Nàng như ánh ráng chiều nhẹ nhàng bao phủ, bản thân tự toả ra ánh sáng rực rỡ.
Trong đầu Tề Chính hiện lên một câu thơ, người đẹp như vậy, khiến ta đêm ngày mong nhớ.
Vừa nghe thấy lời Tề Hoa, tai Tề Chính đỏ lên, vội vàng khom người chắp tay hành lễ với Kỷ Trừng: "Hôm nay đa tạ Kỷ cô nương."
Kỷ Trừng nhường nửa bước, không nhận toàn lễ: "Không thể chăm sóc tốt cho Tề tỷ là lỗi của chúng tôi."
Dù sao cũng là ngoại nam, Tề Chính không thể ở lâu trong sân của Thẩm Tầm, một lát sau Thẩm Nguyên, Thẩm Tầm đều đến, hai anh em nhà họ Tề cáo từ, không nhắc đến nữa.
Mà Kỷ Trừng không khỏe, cũng không ra vườn nói chuyện với các cô nương, nói một câu với Thẩm Nguyên rồi về phòng thay quần áo nghỉ ngơi.
Đêm đến khi Kỷ Trừng tự kiểm điểm những chuyện xảy ra hôm nay, nàng lại trằn trọc, lần nữa hối hận sự lỗ mãng của mình, thật sự đánh giá thấp sự dũng cảm của khuê nữ kinh thành, nào ngờ các nàng còn có sự liều lĩnh lấy mạng ra đánh cược như vậy, đúng là nàng kiến thức hạn hẹp.
Mà cũng trong đêm đó, Thẩm Ngự và Thẩm Kính tất nhiên cũng hối hận, lúc đó sao lại ma xui quỷ khiến khiến không rời đi ngay lập tức.
Thẩm Kính không biết suy nghĩ của Thẩm Ngự, nhưng hắn lại biết tâm sự của mình. Tề Hoa rơi xuống nước, hắn không có ý định cứu giúp, Khánh Viên Thẩm gia nhiều nước, khó tránh khỏi chuyện chết đuối, cho nên trong đám bà vυ", gã sai vặt trong nhà có những người chuyên biết bơi, ngày thường phụ trách trông coi vườn.
Cho nên Tề Hoa rơi xuống nước không cần quá lo lắng, nhưng khi Thẩm Kính thấy Kỷ Trừng ngơ ngác nhảy xuống cứu người, trong lòng hắn vừa xúc động vừa lo lắng. Hắn lo lắng Kỷ Trừng liệu có bị chết đuối không, xúc động là vì tấm lòng hiệp nghĩa của Kỷ Trừng.
Thẩm Kính từ nhỏ sống trong phủ lớn, những người phụ nữ ở đây người nào người nấy đều thành tinh, tâm tư còn sâu hơn đàn ông, cũng có những người tâm tư nông cạn, không chỉ nông cạn mà còn kiêu căng.
Cho nên Thẩm Kính tuy cũng đến tuổi nói chuyện hôn sự, theo lý thuyết nhắc đến nữ tử đáng lẽ phải đỏ mặt tía tai, nhưng hắn lại chưa từng động lòng, mãi đến khi thấy Kỷ Trừng, phàm tâm mới lay động.
Hôm nay hắn thấy Kỷ Trừng một mình cứu người thì cảm động bởi tấm lòng lương thiện của cô nương này.
Người có tấm lòng cứu người như vậy, dù kém cũng không kém đến đâu.
Huống chi Kỷ Trừng còn xinh đẹp như vậy.
Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Kính đỏ lên, một chân đá văng chiếc chăn mỏng trên người, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu, uống ba ấm trà lạnh cũng không hết khát, cuối cùng dứt khoát ra bếp múc mấy gáo nước lạnh dội từ đầu xuống, lúc này mới coi như bình tĩnh lại.
Nhưng vừa về phòng, đôi mắt ướŧ áŧ sáng ngời như suối đêm xuân, cơ thể ướt sũng trong lớp áo mỏng tang của Kỷ Trừng, còn có đường cong tròn trịa độc đáo của nữ nhân hiển hiện rõ ràng, đều khiến Thẩm Kính thất thần.
Một đêm trằn trọc, vừa nhắm mắt lại là cảnh tượng đó, khiến mặt hắn nóng bừng, lòng bốc lửa, vô phương cứu chữa.
Mà Thẩm Ngự tất nhiên trầm ổn hơn nhiều so với tên nhóc mới lớn Thẩm Kính chưa trải sự đời, hắn đã từng cưới vợ, bên cạnh còn có một di nương và một nha hoàn thông phòng, tuy không ham thích chuyện phòng the, nhưng cũng chưa từng kìm nén bản thân.
Nhưng có lẽ là vì mùa hè nóng bức, lòng người nóng nảy, có lẽ là vì mấy ngày nay ăn đồ nóng, Thẩm Ngự đến nửa đêm cũng không ngủ được, bèn dậy gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Hôm nay trực đêm đúng lúc là nha hoàn thông phòng Nhụy Tuyết, nàng là nha hoàn bên cạnh Đại thiếu phu nhân trước, khi vợ Thẩm Ngự còn sống đã được nạp vào phòng, sau khi Đại phu nhân qua đời, Nhụy Tuyết tất nhiên ở lại, vẫn hầu hạ bên cạnh Thẩm Ngự.
Lúc này là ban đêm, Nhụy Tuyết nằm ở gian ngoài, nghe thấy Thẩm Ngự gọi người, vội vàng khoác tạm một chiếc áo rồi chạy vào, thấy Thẩm Ngự đang định rót nước uống, vội vàng chạy lên trước xách ấm trà từ trong thùng nước ấm ra.
Thẩm Ngự cao hơn Nhụy Tuyết rất nhiều, hai bầu ngực trắng nõn của Nhụy Tuyết bất ngờ đập vào mắt, mùa hè mọi người đều mặc ít, lúc này Nhụy Tuyết chỉ mặc một chiếc yếm thêu hoa sơn trà đỏ tươi, bên ngoài khoác chiếc áo cánh màu hồng nhạt không cài thắt lưng, quả thực là không che chắn được gì, chỉ được cái hư danh.
Nhưng chỗ đó của Nhụy Tuyết tuy rất trắng, lại nhỏ nhắn, không có gợn sóng phập phồng lớn.
Thẩm Ngự đột ngột ngẩng đầu lên, như nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, tự mình dọa mình.
Chỉ vì trước mắt hắn đột nhiên hiện ra cảnh tượng nhìn thấy ở hoa viên buổi trưa, chiếc áo ướt sũng của Kỷ Trừng, trên chiếc yếm thêu chính là một đóa sơn trà trắng.
Tuyết vụ cốc màu xanh nhạt như sương lạnh ôm lấy đóa sơn trà trắng yêu kiều, quả thực giống như yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Rõ ràng là màu sắc băng thanh ngọc khiết, nhưng dán trên người Kỷ Trừng, lại cứ sinh ra vẻ quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành. Mà Trừng biểu muội mới mười lăm tuổi kia, thân thể còn đầy đặn hơn cả Nhụy Tuyết hai mươi tuổi.
Chiếc áo ướt dính vào người nàng lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn như có thể bẻ gãy trong một cái nắm tay, trước mắt Thẩm Ngự thậm chí còn có thể thấy rõ những nếp gấp của vụ cốc dính vào bụng, vào eo nàng, rõ ràng đến như vậy.
Thẩm Ngự chưa từng nghĩ mình lại đê tiện như vậy, vậy mà lại tơ tưởng đến thân thể của em họ mình. Hắn lắc đầu, muốn xua tan chiếc yếm thêu hoa sơn trà trắng kia khỏi đầu, nhưng đập vào mắt lại là ánh mắt ngạc nhiên của Nhụy Tuyết.
"Công tử, người không khỏe sao?" Nhụy Tuyết thấy mặt Thẩm Ngự đỏ bừng, kiễng chân muốn sờ trán Thẩm Ngự, lại bị Thẩm Ngự tránh ra.
"Xuống đi." Thẩm Ngự đẩy Nhụy Tuyết ra, đi về phía giường, nhưng không biết vì sao lại đổi ý, quay đầu gọi Nhụy Tuyết đã đi đến cửa trở lại.
Ngày hôm sau Nhụy Tuyết ra cửa chân đều run rẩy, tuy nàng luôn biết sự hung mãnh của Thẩm Ngự, nhưng hắn xưa nay đều có chừng mực, thường chỉ cần nàng hầu hạ một lần là đủ, chưa từng như đêm qua không biết no đủ, vội vàng như sói đói ba ngày, ngay cả yếm của nàng cũng không kịp cởi ra, đã bị vò nát.
Nhụy Tuyết vừa nghĩ đến đêm qua đã đỏ mặt, vừa gặp Lan Hương liền vội vàng cúi đầu.
Đáng tiếc Lan Hương đã nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Nhụy Tuyết, cả dáng đi kỳ lạ này nữa, bĩu môi cười nói: "Tỷ cũng quá phóng túng rồi, đêm qua kêu la cả sân đều nghe thấy, khiến người ta chê cười tiểu thư đã khuất của chúng ta, trong nhà sao lại có nha hoàn không biết xấu hổ như vậy."
Hóa ra Lan Hương và Nhụy Tuyết cùng hầu hạ bên cạnh Đại thiếu phu nhân đã mất, Lan Hương quyến rũ hơn Nhụy Tuyết một chút, Đại thiếu phu nhân tất nhiên không muốn cho nàng ta xuất hiện nhiều, mê hoặc Thẩm Ngự, nên khi mang thai đã đề bạt Nhụy Tuyết.
Như vậy, Lan Hương không dám oán trách Đại thiếu phu nhân, tất nhiên sẽ trút hết cơn giận lên Nhụy Tuyết. Sau này Đại thiếu phu nhân qua đời, Lan Hương vốn có thể về Lâm phủ, nhưng nàng ta tự nguyện ở lại chăm sóc Hoằng ca nhi, cũng không ai ép nàng ta về.
Nhưng nàng ta đâu phải muốn chăm sóc Hoằng ca nhi mà muốn “trèo cao”, tiếc rằng Thẩm Ngự không thích nữ sắc, làm ngơ trước những lần Lan Hương tỏ ý, càng khiến Lan Hương thêm hận Nhụy Tuyết.
Nhụy Tuyết vừa nghe lời Lan Hương nói, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Lúc đầu nàng còn kìm chế được, nhưng sau đó Đại công tử đòi hỏi quá dữ dội, nàng không nhịn được. Nghĩ đến đây, Nhụy Tuyết chỉ muốn nhảy sông, vội vàng lướt qua Lan Hương rồi chạy đi.
Tề Hoa bị Kỷ Trừng nói nghẹn lời, sở dĩ nàng ta cứ khăng khăng không buông, là vì cảm thấy dù sao mình cũng là thiên kim phủ Vân Dương Bá, bị công tử Thẩm gia nhìn không, cũng không thể chỉ một chiếc kiệu nhỏ đưa vào cửa, nhất định phải làm chính thê. Nhưng lúc đó cả người nàng ta chẳng có chút sức lực nào, rất nhanh lại ngất đi, không bắt được tại trận, bây giờ bị Kỷ Trừng phủ nhận, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, hiện tại chẳng qua trong lòng vẫn còn chút không cam tâm mà thôi.
Nhưng Tề Hoa cũng biết nỗi lo của Kỷ Trừng, thân phận nàng ta không thể so với mình được, bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa. Nhưng chuyện này cũng không thể trách mình, chỉ trách Kỷ Trừng “bắt chó đi cày” xen vào việc người khác.
Kỷ Trừng đỡ Tề Hoa đứng dậy, muốn trốn ra sau bình phong tránh mặt, lại bị Tề Hoa nắm chặt tay: "Trừng muội, là Đại ca đến đón ta, muội không cần tránh mặt, muội là ân nhân cứu mạng của ta, chúng ta đã thân thiết hơn người một nhà rồi."
Nha hoàn mời Tề Chính ra sảnh ngoài, Tề Hoa kéo Kỷ Trừng, vén rèm đi ra, hướng về phía người đàn ông cao lớn, tuấn tú đứng giữa sảnh gọi một tiếng: "Đại ca."
Tề Chính quay đầu lại, thấy Tề Hoa đứng cạnh một người con gái có nhan sắc tuyệt trần, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Tề Chính này là anh trai ruột của Tề Hoa, không được thừa kế tước vị, hiện tại tìm được một công việc trong cung, nhưng có thể làm thị vệ trong cung, chắc cũng có chút bản lĩnh.
Tề Chính môi hồng răng trắng, ôn nhuận như ngọc, quả là một công tử phong lưu, thêm vào đó khí chất thư sinh càng thêm nho nhã, nếu sau này có thể dẫn quân ra trận, đó chính là một vị nho tướng. Đến giờ vẫn chưa đính hôn vì phủ Vân Dương Bá muốn hắn có sự nghiệp, sau đó cưới một tiểu thư thế gia làm vợ, chấn hưng dòng họ.
Mắt Kỷ Trừng chỉ lướt qua Tề Chính một thoáng, liền cúi đầu rũ mắt.
Tề Hoa thì có chút đắc ý liếc nhìn Kỷ Trừng, không phải nàng ta khoe khoang, vị anh trai này của nàng ta, ngay cả trong đám con em quý tộc ở kinh đô cũng là người xuất chúng.
Tề Chính lúc đó đã ngây người, Kỷ Trừng lúc này tuy mặc quần áo không vừa người nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng. Tề Chính dù sao cũng là nam tử mười tám tuổi, lúc nghỉ học cũng theo các anh họ gặp qua một ít việc đời, nhưng hắn hiếm thấy ai có vẻ đẹp như Kỷ Trừng.
Hơn nữa cô nương này đẹp tựa ngắm hoa trong sương, trăng mờ sương lạnh, rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng khiến người ta luôn cảm thấy như mây che sương phủ, hận không thể nhìn thêm vài lần, nhìn cho thật rõ ràng.
Nói nàng yểu điệu thướt tha, lại rực rỡ như hải đường, nếu nói nàng quyến rũ đa tình, nhưng lại không mất đi vẻ thanh lệ của sơn trà. Nàng như ánh ráng chiều nhẹ nhàng bao phủ, bản thân tự toả ra ánh sáng rực rỡ.
Trong đầu Tề Chính hiện lên một câu thơ, người đẹp như vậy, khiến ta đêm ngày mong nhớ.
Vừa nghe thấy lời Tề Hoa, tai Tề Chính đỏ lên, vội vàng khom người chắp tay hành lễ với Kỷ Trừng: "Hôm nay đa tạ Kỷ cô nương."
Kỷ Trừng nhường nửa bước, không nhận toàn lễ: "Không thể chăm sóc tốt cho Tề tỷ là lỗi của chúng tôi."
Dù sao cũng là ngoại nam, Tề Chính không thể ở lâu trong sân của Thẩm Tầm, một lát sau Thẩm Nguyên, Thẩm Tầm đều đến, hai anh em nhà họ Tề cáo từ, không nhắc đến nữa.
Mà Kỷ Trừng không khỏe, cũng không ra vườn nói chuyện với các cô nương, nói một câu với Thẩm Nguyên rồi về phòng thay quần áo nghỉ ngơi.
Đêm đến khi Kỷ Trừng tự kiểm điểm những chuyện xảy ra hôm nay, nàng lại trằn trọc, lần nữa hối hận sự lỗ mãng của mình, thật sự đánh giá thấp sự dũng cảm của khuê nữ kinh thành, nào ngờ các nàng còn có sự liều lĩnh lấy mạng ra đánh cược như vậy, đúng là nàng kiến thức hạn hẹp.
Mà cũng trong đêm đó, Thẩm Ngự và Thẩm Kính tất nhiên cũng hối hận, lúc đó sao lại ma xui quỷ khiến khiến không rời đi ngay lập tức.
Thẩm Kính không biết suy nghĩ của Thẩm Ngự, nhưng hắn lại biết tâm sự của mình. Tề Hoa rơi xuống nước, hắn không có ý định cứu giúp, Khánh Viên Thẩm gia nhiều nước, khó tránh khỏi chuyện chết đuối, cho nên trong đám bà vυ", gã sai vặt trong nhà có những người chuyên biết bơi, ngày thường phụ trách trông coi vườn.
Cho nên Tề Hoa rơi xuống nước không cần quá lo lắng, nhưng khi Thẩm Kính thấy Kỷ Trừng ngơ ngác nhảy xuống cứu người, trong lòng hắn vừa xúc động vừa lo lắng. Hắn lo lắng Kỷ Trừng liệu có bị chết đuối không, xúc động là vì tấm lòng hiệp nghĩa của Kỷ Trừng.
Thẩm Kính từ nhỏ sống trong phủ lớn, những người phụ nữ ở đây người nào người nấy đều thành tinh, tâm tư còn sâu hơn đàn ông, cũng có những người tâm tư nông cạn, không chỉ nông cạn mà còn kiêu căng.
Cho nên Thẩm Kính tuy cũng đến tuổi nói chuyện hôn sự, theo lý thuyết nhắc đến nữ tử đáng lẽ phải đỏ mặt tía tai, nhưng hắn lại chưa từng động lòng, mãi đến khi thấy Kỷ Trừng, phàm tâm mới lay động.
Hôm nay hắn thấy Kỷ Trừng một mình cứu người thì cảm động bởi tấm lòng lương thiện của cô nương này.
Người có tấm lòng cứu người như vậy, dù kém cũng không kém đến đâu.
Huống chi Kỷ Trừng còn xinh đẹp như vậy.
Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Kính đỏ lên, một chân đá văng chiếc chăn mỏng trên người, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu, uống ba ấm trà lạnh cũng không hết khát, cuối cùng dứt khoát ra bếp múc mấy gáo nước lạnh dội từ đầu xuống, lúc này mới coi như bình tĩnh lại.
Nhưng vừa về phòng, đôi mắt ướŧ áŧ sáng ngời như suối đêm xuân, cơ thể ướt sũng trong lớp áo mỏng tang của Kỷ Trừng, còn có đường cong tròn trịa độc đáo của nữ nhân hiển hiện rõ ràng, đều khiến Thẩm Kính thất thần.
Một đêm trằn trọc, vừa nhắm mắt lại là cảnh tượng đó, khiến mặt hắn nóng bừng, lòng bốc lửa, vô phương cứu chữa.
Mà Thẩm Ngự tất nhiên trầm ổn hơn nhiều so với tên nhóc mới lớn Thẩm Kính chưa trải sự đời, hắn đã từng cưới vợ, bên cạnh còn có một di nương và một nha hoàn thông phòng, tuy không ham thích chuyện phòng the, nhưng cũng chưa từng kìm nén bản thân.
Nhưng có lẽ là vì mùa hè nóng bức, lòng người nóng nảy, có lẽ là vì mấy ngày nay ăn đồ nóng, Thẩm Ngự đến nửa đêm cũng không ngủ được, bèn dậy gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Hôm nay trực đêm đúng lúc là nha hoàn thông phòng Nhụy Tuyết, nàng là nha hoàn bên cạnh Đại thiếu phu nhân trước, khi vợ Thẩm Ngự còn sống đã được nạp vào phòng, sau khi Đại phu nhân qua đời, Nhụy Tuyết tất nhiên ở lại, vẫn hầu hạ bên cạnh Thẩm Ngự.
Lúc này là ban đêm, Nhụy Tuyết nằm ở gian ngoài, nghe thấy Thẩm Ngự gọi người, vội vàng khoác tạm một chiếc áo rồi chạy vào, thấy Thẩm Ngự đang định rót nước uống, vội vàng chạy lên trước xách ấm trà từ trong thùng nước ấm ra.
Thẩm Ngự cao hơn Nhụy Tuyết rất nhiều, hai bầu ngực trắng nõn của Nhụy Tuyết bất ngờ đập vào mắt, mùa hè mọi người đều mặc ít, lúc này Nhụy Tuyết chỉ mặc một chiếc yếm thêu hoa sơn trà đỏ tươi, bên ngoài khoác chiếc áo cánh màu hồng nhạt không cài thắt lưng, quả thực là không che chắn được gì, chỉ được cái hư danh.
Nhưng chỗ đó của Nhụy Tuyết tuy rất trắng, lại nhỏ nhắn, không có gợn sóng phập phồng lớn.
Thẩm Ngự đột ngột ngẩng đầu lên, như nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, tự mình dọa mình.
Chỉ vì trước mắt hắn đột nhiên hiện ra cảnh tượng nhìn thấy ở hoa viên buổi trưa, chiếc áo ướt sũng của Kỷ Trừng, trên chiếc yếm thêu chính là một đóa sơn trà trắng.
Tuyết vụ cốc màu xanh nhạt như sương lạnh ôm lấy đóa sơn trà trắng yêu kiều, quả thực giống như yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Rõ ràng là màu sắc băng thanh ngọc khiết, nhưng dán trên người Kỷ Trừng, lại cứ sinh ra vẻ quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành. Mà Trừng biểu muội mới mười lăm tuổi kia, thân thể còn đầy đặn hơn cả Nhụy Tuyết hai mươi tuổi.
Chiếc áo ướt dính vào người nàng lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn như có thể bẻ gãy trong một cái nắm tay, trước mắt Thẩm Ngự thậm chí còn có thể thấy rõ những nếp gấp của vụ cốc dính vào bụng, vào eo nàng, rõ ràng đến như vậy.
Thẩm Ngự chưa từng nghĩ mình lại đê tiện như vậy, vậy mà lại tơ tưởng đến thân thể của em họ mình. Hắn lắc đầu, muốn xua tan chiếc yếm thêu hoa sơn trà trắng kia khỏi đầu, nhưng đập vào mắt lại là ánh mắt ngạc nhiên của Nhụy Tuyết.
"Công tử, người không khỏe sao?" Nhụy Tuyết thấy mặt Thẩm Ngự đỏ bừng, kiễng chân muốn sờ trán Thẩm Ngự, lại bị Thẩm Ngự tránh ra.
"Xuống đi." Thẩm Ngự đẩy Nhụy Tuyết ra, đi về phía giường, nhưng không biết vì sao lại đổi ý, quay đầu gọi Nhụy Tuyết đã đi đến cửa trở lại.
Ngày hôm sau Nhụy Tuyết ra cửa chân đều run rẩy, tuy nàng luôn biết sự hung mãnh của Thẩm Ngự, nhưng hắn xưa nay đều có chừng mực, thường chỉ cần nàng hầu hạ một lần là đủ, chưa từng như đêm qua không biết no đủ, vội vàng như sói đói ba ngày, ngay cả yếm của nàng cũng không kịp cởi ra, đã bị vò nát.
Nhụy Tuyết vừa nghĩ đến đêm qua đã đỏ mặt, vừa gặp Lan Hương liền vội vàng cúi đầu.
Đáng tiếc Lan Hương đã nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Nhụy Tuyết, cả dáng đi kỳ lạ này nữa, bĩu môi cười nói: "Tỷ cũng quá phóng túng rồi, đêm qua kêu la cả sân đều nghe thấy, khiến người ta chê cười tiểu thư đã khuất của chúng ta, trong nhà sao lại có nha hoàn không biết xấu hổ như vậy."
Hóa ra Lan Hương và Nhụy Tuyết cùng hầu hạ bên cạnh Đại thiếu phu nhân đã mất, Lan Hương quyến rũ hơn Nhụy Tuyết một chút, Đại thiếu phu nhân tất nhiên không muốn cho nàng ta xuất hiện nhiều, mê hoặc Thẩm Ngự, nên khi mang thai đã đề bạt Nhụy Tuyết.
Như vậy, Lan Hương không dám oán trách Đại thiếu phu nhân, tất nhiên sẽ trút hết cơn giận lên Nhụy Tuyết. Sau này Đại thiếu phu nhân qua đời, Lan Hương vốn có thể về Lâm phủ, nhưng nàng ta tự nguyện ở lại chăm sóc Hoằng ca nhi, cũng không ai ép nàng ta về.
Nhưng nàng ta đâu phải muốn chăm sóc Hoằng ca nhi mà muốn “trèo cao”, tiếc rằng Thẩm Ngự không thích nữ sắc, làm ngơ trước những lần Lan Hương tỏ ý, càng khiến Lan Hương thêm hận Nhụy Tuyết.
Nhụy Tuyết vừa nghe lời Lan Hương nói, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Lúc đầu nàng còn kìm chế được, nhưng sau đó Đại công tử đòi hỏi quá dữ dội, nàng không nhịn được. Nghĩ đến đây, Nhụy Tuyết chỉ muốn nhảy sông, vội vàng lướt qua Lan Hương rồi chạy đi.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
