TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Vị đầu lưỡi

“Tứ công tử thật lợi hại, ngay cả tuyết nha Kỳ Sơn cũng biết. Chỉ có mấy cây trà đó thôi, tổng cộng cũng chỉ thu được nửa cân trà, vẫn là mấy năm trước công tử đến Kỳ Sơn vô tình phát hiện ra.” Nghê Thường cười nói.

Kỷ Trừng nghe vậy khẽ thở phào một hơi, hóa ra không phải nàng kiến thức hạn hẹp mà tuyết nha Kỳ Sơn là giống trà quý hiếm, chỉ có vài người biết đến.

“Ở chỗ Nhị ca từng xin được một chén, đến giờ vẫn còn thơm miệng, cho nên vẫn luôn nhớ.” Thẩm Kính nói.

“Công tử chỉ thích uống những loại trà do chính mình phát hiện ra thôi.” Nghê Thường cười nói.

Kỷ Trừng lại nhấp một ngụm trà, quả thực là dư vị vương vấn trong lòng, chưa đến mức độ cả đời khó quên, nhưng ít nhất trong mười năm cũng không quên được hương vị này. Nàng thầm cảm thán, bản thân còn đang cố gắng thưởng thức những loại trà nổi tiếng thiên hạ mà có tiền có thể mua được, thì Nhị công tử nhà họ Thẩm đã chỉ uống những loại trà hương vị tuyệt hảo mà trên đời chỉ có nửa cân này.

“Tứ ca, huynh vẫn chưa nói là nước gì mà.” Thẩm Tụy lười nghe Thẩm Kính và Nghê Thường tâng bốc nhau, nàng chỉ muốn cũng làm Thẩm Kính bẽ mặt một chút, để hắn đừng có lúc nào cũng coi thường mình.

Cái này thì Thẩm Kính không chắc chắn, mãi vẫn chưa trả lời. Thẩm Tụy không nhịn được mà đắc ý cười rộ lên.

Vành tai Thẩm Kính hơi đỏ lên, không nhịn được liếc mắt nhìn Kỷ Trừng. Thực ra nếm ra được nước hay không cũng chẳng phải là bản lĩnh gì quan trọng, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút mất mặt.

Kỷ Trừng biết lời vừa rồi của Thẩm Kính là vì tốt cho Thẩm Tụy, lại thấy Thẩm Tụy không lĩnh tình, lúc này không khỏi nghiêng về phía Thẩm Kính. Hơn nữa, không ngoài dự đoán, sau này Tam phòng sẽ phải dựa vào Thẩm Kính chống đỡ, Kỷ Trừng đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt với vị biểu huynh này, nhưng lúc này không tiện nói rõ, khi Thẩm Kính nhìn nàng thì nàng nhìn về phía suối nước Dũng Tuyền dưới chân Hạc Cương.

Thẩm Kính nhìn Kỷ Trừng ba lần, mỗi lần nàng đều nhìn về phía suối Dũng Tuyền kia, trong lòng hắn khẽ động, nói với Nghê Thường: “Dùng nước suối dưới Hạc Cương trong phủ phải không?”

Nghê Thường vỗ tay cười nói: “Chiếc lưỡi của Tứ công tử quả nhiên lợi hại.”

Thẩm Kính tự biết mình không xứng đáng được khen như vậy, chỉ khẽ cười. Thẩm Tụy lại “xì” một tiếng, Kỷ Trừng thì tiếp tục thưởng thức chiếc chén đá đông hoa trong tay.

Nghê Thường cụp mắt xuống, dùng khóe mắt đánh giá vị biểu cô nương đến từ đất Tấn này, không ngờ nàng còn có sự tao nhã và bản lĩnh này.

Vị trà thanh đạm, nhưng so với nước lại đậm đà hơn nhiều, các vị nước khác nhau rất nhỏ, dù Nghê Thường đã đắm mình trong trà đạo mười mấy năm, cũng không dám nói có thể phân biệt bách phát bách trúng vị nước, mười phần ít nhất năm phần là do đoán.

Nhưng Kỷ Trừng không phải đoán, nàng cũng thích pha trà, sau khi đến Thẩm phủ không tiện làm ồn ào như ở đất Tấn mà đi lấy nước suối trên núi, may mắn là nước múc từ suối Dũng Tuyền này pha trà hương vị không hề kém, nàng đã dùng mấy ngày rồi, nếu ngay cả cái này cũng không nếm ra được, thì uổng phí bao nhiêu hy sinh từ bỏ những món ngon của nàng.

Thẩm Kính cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Kỷ Trừng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, rồi không dám nhìn nhiều, trong lòng chỉ nhớ hàng mi vừa dài vừa cong của nàng, giống như cánh bướm rung rinh hút mật trong ánh xuân, ánh sáng vụn vỡ rơi trên hàng mi nàng, giống như những chấm tròn lấp lánh trên đôi cánh bướm, đẹp đến kinh ngạc.

Thẩm Tụy chán ngồi, la hét đòi Kỷ Trừng xuống núi chơi cùng, Kỷ Trừng mừng rỡ vội vàng đứng dậy. Tuy Thẩm Kính rất giữ lễ, gần như không nhìn ngang liếc dọc, nhưng Kỷ Trừng vẫn nhạy bén nhận ra sự khác biệt, nàng không muốn dính líu đến Thẩm Kính ngoài mối quan hệ anh em họ, nếu không cô ruột nàng chắc chắn sẽ xé xác nàng ra ăn tươi nuốt sống.

Thẩm Kính nhìn bóng lưng Kỷ Trừng, cười nhạt một tiếng, cô em họ này của hắn cũng quá mức e thẹn, đúng là một trời một vực với cô em gái không biết trời cao đất dày của hắn.

Thẩm Kính nhớ lại sự kinh diễm lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Trừng khi nàng đã trưởng thành. Hôm nay hắn từ xa nhìn thấy Kỷ Trừng trên Hạc Cương, ma xui quỷ khiến hắn bèn đi lên, thực ra hắn cũng biết mình làm vậy không ổn. Mẫu thân hắn đã liệu trước, từ ngày hắn gặp Kỷ Trừng ở phòng, sau đó hắn đi thỉnh an mẫu thân cũng không còn gặp lại cô em họ này nữa, hơn nữa mẫu thân hắn bắt đầu không ngừng nhắc đến chuyện hôn sự của hắn, ý tứ ám chỉ rõ ràng như vậy, Thẩm Kính làm sao không hiểu.

Nhưng hiểu là một chuyện, có kiềm chế được bản thân hay không lại là chuyện khác. Thẩm Kính khẽ thở dài, có cô em họ như vậy, dù mỗi ngày chỉ được nhìn một cái thôi, đôi mắt cũng cảm thấy dễ chịu.

Nhìn bóng lưng Kỷ Trừng khuất dần dưới chân núi, Thẩm Kính khẽ đọc một câu: “Sắc núi mờ ảo trong mưa cũng lạ kỳ”.

Lại nói bên này người Tam phòng đi hết, Nghê Thường cũng vội vàng thu dọn đồ trà, xách giỏ trúc xuống núi. Vừa vào sân, đã nghe thấy Vũ Y oán trách: “Cô đi đâu vậy hả? Công tử đã về rồi, đang đợi cô pha trà, cô thì hay rồi, la cà đến giờ mới về.”

Nghê Thường đặt đồ trà xuống, xoay người vào trà thất pha trà cho Thẩm Triệt. Vũ Y cũng đi theo vào, Nghê Thường đành giải thích: “Vừa định dọn đồ trà thì Ngũ cô nương đến, bảo tôi pha trà, tôi cũng không thể từ chối.”

“Sao lại không thể từ chối chứ? Cô là nha hoàn của công tử, chứ có phải nha hoàn của Tam phòng đâu.” Vũ Y bất bình nói: “Cứ người nào cũng nhận lời thế này, cô sớm muộn gì cũng bị người ta bắt nạt chết.”

Nghê Thường lại không để bụng: “Họ là chủ nhân, chúng ta là nô tỳ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cần gì phải cãi lại.”

“Cô đó, cô đó.” Vũ Y giận dữ vì nàng không biết tranh giành, mạnh tay giật lấy chén trà từ tay Nghê Thường: “Tôi đi đưa trà cho công tử, cô ở đây dọn dẹp cho tốt đi, mấy cái chén trà đó nhớ rửa nhiều lần vào, rửa sạch sẽ, đó là bộ công tử thích nhất, vất vả lắm mới sưu tập đủ, nếu là bộ khác, vứt đi là xong chuyện.”

Nghê Thường bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tính tình của Vũ Y đúng là gây thù chuốc oán cho công tử.

Vũ Y nào quản những chuyện đó, bưng khay đi luôn, chỉ là khi đến trước thư phòng, lập tức nhẹ tay nhẹ chân, khẽ gọi ở hành lang: “Công tử.” Được đáp lời rồi mới bước vào.

“Công tử, Nghê Thường vừa về rồi ạ.” Vũ Y đặt chén trà xuống khẽ nói: “Vừa nãy Ngũ cô nương sai cô ấy pha trà nên cô ấy mới về muộn.”

Vũ Y không nghe thấy công tử nhà mình trả lời, lén ngước mắt lên, thấy sắc mặt hắn ôn hòa, lúc này mới tiếp tục nói: “Ngũ cô nương hơi quá đáng, chỉ là Nghê Thường cũng dễ bị bắt nạt quá.”

Người trên giường buông quyển sách trong tay xuống: “Đi ra đi.”

Vũ Y ngẩn người, lại lén nhìn người đang ngồi trên sập cửa sổ phía nam, không dám nói thêm gì nữa mà lui ra ngoài. Trong lòng có chút lo lắng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình không làm gì sai.

Chỉ là chưa đầy nửa canh giờ sau, Khổng ma ma dẫn người vào sân, bảo Vũ Y thu dọn đồ đạc đi theo bà ta.

Trong nháy mắt, mặt Vũ Y trắng bệch, trước nàng trong phòng đã từng ở có mấy nha hoàn tên Vũ Y rồi, nàng vốn tưởng mình có thể là người cuối cùng, nhưng không ngờ chỉ hơn nửa năm đã phải rời đi, mà lúc này nàng thậm chí còn không biết là vì sao.

“Ma ma, rốt cuộc là vì sao vậy ạ?” Vũ Y nước mắt lưng tròng lẩm bẩm.

Khổng ma ma không hề mủi lòng, chỉ thấy Vũ Y quỳ xuống trước mặt bà ta khóc lóc: “Ma ma, đây là vì sao ạ? Con muốn gặp công tử, con muốn gặp công tử.” Rõ ràng trong ký ức, Nhị công tử luôn ôn tồn mỉm cười với nàng.

“Cô nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn đi hỏi?” Khổng ma ma lạnh giọng nói, nghiêng người sang một bên, không hề có ý ngăn cản Vũ Y.

Vũ Y loạng choạng đứng dậy, muốn đi ra ngoài nhưng không nhấc nổi chân, cuối cùng chỉ bất lực cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khóe miệng Khổng ma ma nhếch lên cười, xem ra cũng là một đứa biết điều.

Biết điều thì tốt, người biết điều thường sẽ không có kết cục quá thảm.

Nghê Thường ở bên cửa vẫn luôn nhìn theo Vũ Y rời đi, khẽ thở dài một tiếng, thở dài vì những người này sao lại nghĩ không thông như vậy.

Bên cạnh Thẩm Triệt tuy đã từng có rất nhiều nha hoàn tên Vũ Y, nhưng Nghê Thường thì trước sau chỉ có một người.

Rất nhanh, ngày hôm sau khi Vũ Y đi, một nha hoàn mười lăm, mười sáu tuổi có vẻ ngoài bình thường khác lại chuyển đến ở phòng của Vũ Y trước đó.

Cùng với việc thay đổi nha hoàn Vũ Y, việc thăm viếng của thân thích khách khứa trong tiệc mừng thọ của lão phu nhân cũng coi như kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Thư đường đặt ở “Tây Hồ Động Thiên” trong Khánh Viên cuối cùng cũng khai giảng. Khánh Viên tuy là hoa viên của phủ Quốc công, nhưng Nhị phòng và Tam phòng đều có một cửa nhỏ thông với Khánh Viên, ngày thường có bà già trông cửa canh giữ, ban đêm cũng khóa lại, ban ngày để tiện cho các cô nương đọc sách nên mở cửa.

Kỷ Trừng đi theo Thẩm Tụy từ hoa viên Tam phòng ra ngoài, vòng qua một rừng hoa hạnh, rồi xuyên qua cổng vòm, vào Khánh Viên.

Tây Hồ Động Thiên ở phía tây Khánh Viên, mặt hồ rộng lớn, có thể coi là hồ lớn nhất trong các lâm viên ở kinh đô. Cạnh cây cầu gần đó là một đầm sen, mô phỏng cảnh “Khúc viện phong hà” (1), nhưng lúc này mới tháng ba, đầm sen vẫn còn tĩnh lặng.

(1)Khúc Viện Phong Hà (Hương sen thổi nhẹ tại sân cong): là một trong 10 cảnh đẹp của Tây Hồ, nổi tiếng với những đầm sen rộng lớn và hương sen thoang thoảng trong gió.

Thư đường được đặt trong một nhà hóng mát vươn ra mặt hồ. Lúc này, các cánh cửa sổ xung quanh đều đã được tháo dỡ, rèm trúc cuốn lên. Gió hồ se lạnh cuốn theo hương hoa ngày xuân bay vào trong hiên, vừa sảng khoái vừa tỉnh táo đầu óc.

Liên Phổ Huệ đã ngồi ở đó, các nữ học sinh cùng nhau hành lễ, lặng lẽ ngồi xuống. Ánh mắt Liên Phổ Huệ lướt qua Kỷ Trừng, dừng lại một lát, khẽ mỉm cười, rồi mở quyển “Xuân Thu” bắt đầu giảng giải.

Liên tiên sinh giảng sử rất thú vị, hơn nữa kiến giải độc đáo, không chỉ nam nhân có thể từ sách sử mà suy ra cổ kim, nữ nhân cũng có thể học được nhiều đạo lý một cách linh hoạt.

Buổi sáng thường có hai tiết học, giảng sử và giảng kinh, các tiết học buổi chiều thì đa dạng hơn, có nữ công, chơi đàn thậm chí còn có cả nấu ăn.

Môn nữ công mời một cô cô từ Châm công cục trong cung ra, đồng thời còn mời một đại sư phụ từ xưởng thêu phía nam đến.

Giáo viên dạy đàn là Hàn Bích cô cô, người có một khúc đàn chấn động Giang Nam. Vị cô cô này thân thế long đong, bị anh em bất lương bán đi, rơi vào chốn phong trần. Khi Hàng Châu tuyển chọn hoa khôi, một khúc “Mai hoa tam lộng” của cô đã khiến Nhị công tử Thẩm Triệt phủ Quốc công chú ý, chuộc thân cho cô và mời về phủ làm giáo tập.

Thực ra Kỷ Trừng cũng thấy rất kỳ lạ, theo lý thuyết tuy Hàn Bích cô cô rơi vào chốn phong trần mà không bị vấy bẩn, nhưng dù gì danh tiếng cũng không tốt, bây giờ lại có thể làm tiên sinh dạy cầm nghệ cho Thẩm Nguyên và những người khác quả thật có chút bất ngờ.

Về phần môn nấu ăn, cũng là một đầu bếp nữ đến từ phía nam, nghe nói tất cả đồ dùng trong bếp đều do bà ta tự mang đến, rất nhiều thứ Kỷ Trừng thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, chỉ thấy tên trong sách cổ. Nhưng chi phí vị Lưu đầu bếp này dạy học trò không hề thấp, khi làm thịt xiên nướng chỉ lấy thịt má dê, phần còn lại bỏ hết, dùng hành cũng chỉ lấy phần lõi, một bàn ăn, riêng hành đã dùng cả một giỏ. May mà các cô nương học rồi cũng chỉ thỉnh thoảng trổ tài nấu nướng, nếu không e rằng có nguy cơ tán gia bại sản.

Thẩm Nguyên nói với Kỷ Trừng: “Các tiên sinh dạy trong nhà đều được mời theo sở thích của mỗi người. Ngũ muội thích nữ công nên Tam thẩm đặc biệt mời Phúc cô cô cho muội ấy.”

Thẩm Tụy mà thích nữ công thì mới là chuyện lạ, Kỷ Trừng nghe vậy không khỏi mỉm cười, Thẩm Nguyên cũng hiểu ý cười theo, Kỷ Lan chẳng qua là muốn kiềm chế tính tình của Thẩm Tụy nên mới bắt nàng ta học nữ công thôi.

“Tầm muội muốn học đàn, Nhị ca bèn mời Hàn Bích cô cô cho muội ấy.” Thẩm Nguyên nói. Thực ra tuổi của Hàn Bích không lớn, cũng chỉ khoảng hai mươi, nhưng đã làm sư phụ người ta nên mọi người Thẩm phủ đều gọi là cô cô.

Kỷ Trừng có chút tò mò về Hàn Bích nhưng thuộc phạm trù có thể hỏi cũng được, không hỏi cũng chẳng sao. Nhưng để có thể nói chuyện với Thẩm Nguyên lâu hơn một chút, nàng vẫn mở lời: “Sao Nhị công tử lại mời Hàn Bích cô cô làm sư phụ cho Tầm muội vậy?”

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.