0 chữ
Chương 45
Chương 45
“…Không có, không nói nữa.” Thịnh Chi cảm thấy động tác của Kỷ Thanh Phạn càng lúc càng mạnh, không dám nói thêm nữa: “tách” một tiếng cúp luôn điện thoại của Giang Vãn Âm.
Cô trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Phạn, mặt đỏ bừng, có giận dữ, nhưng phần nhiều là vì bị khıêυ khí©h qua lại bằng cách này mà cảm thấy nóng rực.
Vừa nãy cô đang gọi điện thoại, Kỷ Thanh Phạn sao có thể…
Cô hạ thấp giọng đáp lại, cố ý nói những lời khó nghe đến cực điểm, như thể làm vậy là đã vãn hồi lại một ván: “Kỷ Thanh Phạn, cô ham muốn không đáy à? Vừa là “thù lao bịt miệng” rồi lại còn cọ xát như thế… Người khác mà biết cô lén lút đói khát như vậy có mà há hốc mồm không?”
Kỷ Thanh Phạn nghe những lời sỉ nhục của cô, vẻ mặt dường như chẳng hề bận tâm, thậm chí còn cong đôi mắt hồ ly của mình lên như thể đang rất vui vẻ.
Cô ấy học theo Thịnh Chi nói rất nhỏ: “Cô cũng nói rồi, đó là người khác, tôi chỉ làm như vậy với cô thôi.”
“Với lại, tôi muốn nói Chi Chi mới là người xấu nhất, tự mình làm hỏng chuyện rồi muốn tôi giữ bí mật, nhưng lại không nỡ trả cho tôi chút “thù lao bịt miệng” nào… Như vậy không phải quá xấu xa sao.”
Nói đến đây, cô ấy nhướng khóe mắt, trách cứ nhìn cô một cái.
Thịnh Chi nghe lời cô ấy nói, cái cảm giác không cãi lại được Kỷ Thanh Phạn liên tiếp ập đến, tức đến mức đầu óc cứ ong ong.
“Được, tôi cho, không phải chỉ là một khoản “thù lao bịt miệng” thôi sao?” Nổi trận lôi đình, cô ngược lại còn cười phá lên.
Thịnh Chi đứng dậy, kéo mạnh Kỷ Thanh Phạn về phía nhà vệ sinh.
Cô dùng sức rất lớn, gần như siết chặt cổ tay Kỷ Thanh Phạn, Kỷ Thanh Phạn có lẽ bị cô bóp đau, từ khóe môi khẽ rên lên một tiếng.
Thịnh Chi nghe thấy nhưng không hề buông lỏng chút sức lực nào, cũng không quay đầu lại nhìn, cứ thế giận đùng đùng kéo cô ấy thẳng vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của nhà hàng này mỗi phòng đều được thiết kế khép kín hoàn toàn.
Dưới ánh đèn sáng trưng, thiết kế tông lạnh phản chiếu ánh sáng lấp lánh như trăng lưỡi liềm.
Hơi thở nóng bỏng.
Kỷ Thanh Phạn bị cô áp chế, ngẩng đầu ra sau.
Cô ấy không có điểm tựa, cổ tay cũng bị nắm chặt đan vào nhau, hoàn toàn dựa vào người phía trước để giữ thăng bằng.
Thịnh Chi mang theo cảm xúc, không cho cô ấy thời gian thở dốc.
Mọi sự vụng về và dần dần thuần thục của cô đều bắt đầu từ Kỷ Thanh Phạn, và cũng hoàn toàn trả lại cho cô ấy.
Kỷ Thanh Phạn đứng không vững trượt xuống, Thịnh Chi liền kẹp đầu gối vào để cô ấy không nhúc nhích được.
Cô nghĩ mình có lẽ cũng có bệnh, rõ ràng có thể đổi cách khác để Kỷ Thanh Phạn không nói ra, sao cuối cùng lại thực sự dùng cách này, làm theo lời cô ấy chứ.
Một tay cô nắm chặt cổ tay cô ấy, tay kia nâng lên siết chặt eo cô ấy, vô thức mà giam cầm cô ấy thật chặt.
Trong đầu Thịnh Chi muôn vàn suy nghĩ hỗn độn, vừa tự sỉ vả mình vừa kích động lạ thường.
Kỷ Thanh Phạn trông có vẻ thanh tao mảnh mai, nhưng khi ôm vào lòng lại thấy rất mềm mại, rất dễ chịu, cô miễn cưỡng tìm thấy lý do để tiếp tục.
Nhưng Thịnh Chi không biết, so với cảm xúc, sự sa lầy bắt đầu từ cảm giác như thế này mới là điều không thể kháng cự và dễ khiến người ta đắm chìm nhất sau này.
Cô hôn một cách phóng túng, mở mắt nhìn dáng vẻ yếu ớt run rẩy của Kỷ Thanh Phạn khi bị cô hôn, gần như cố ý báo thù, báo thù những lời nói và hành động khıêυ khí©h của cô ấy.
Cô trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Phạn, mặt đỏ bừng, có giận dữ, nhưng phần nhiều là vì bị khıêυ khí©h qua lại bằng cách này mà cảm thấy nóng rực.
Vừa nãy cô đang gọi điện thoại, Kỷ Thanh Phạn sao có thể…
Cô hạ thấp giọng đáp lại, cố ý nói những lời khó nghe đến cực điểm, như thể làm vậy là đã vãn hồi lại một ván: “Kỷ Thanh Phạn, cô ham muốn không đáy à? Vừa là “thù lao bịt miệng” rồi lại còn cọ xát như thế… Người khác mà biết cô lén lút đói khát như vậy có mà há hốc mồm không?”
Kỷ Thanh Phạn nghe những lời sỉ nhục của cô, vẻ mặt dường như chẳng hề bận tâm, thậm chí còn cong đôi mắt hồ ly của mình lên như thể đang rất vui vẻ.
“Với lại, tôi muốn nói Chi Chi mới là người xấu nhất, tự mình làm hỏng chuyện rồi muốn tôi giữ bí mật, nhưng lại không nỡ trả cho tôi chút “thù lao bịt miệng” nào… Như vậy không phải quá xấu xa sao.”
Nói đến đây, cô ấy nhướng khóe mắt, trách cứ nhìn cô một cái.
Thịnh Chi nghe lời cô ấy nói, cái cảm giác không cãi lại được Kỷ Thanh Phạn liên tiếp ập đến, tức đến mức đầu óc cứ ong ong.
“Được, tôi cho, không phải chỉ là một khoản “thù lao bịt miệng” thôi sao?” Nổi trận lôi đình, cô ngược lại còn cười phá lên.
Thịnh Chi đứng dậy, kéo mạnh Kỷ Thanh Phạn về phía nhà vệ sinh.
Cô dùng sức rất lớn, gần như siết chặt cổ tay Kỷ Thanh Phạn, Kỷ Thanh Phạn có lẽ bị cô bóp đau, từ khóe môi khẽ rên lên một tiếng.
Nhà vệ sinh của nhà hàng này mỗi phòng đều được thiết kế khép kín hoàn toàn.
Dưới ánh đèn sáng trưng, thiết kế tông lạnh phản chiếu ánh sáng lấp lánh như trăng lưỡi liềm.
Hơi thở nóng bỏng.
Kỷ Thanh Phạn bị cô áp chế, ngẩng đầu ra sau.
Cô ấy không có điểm tựa, cổ tay cũng bị nắm chặt đan vào nhau, hoàn toàn dựa vào người phía trước để giữ thăng bằng.
Thịnh Chi mang theo cảm xúc, không cho cô ấy thời gian thở dốc.
Mọi sự vụng về và dần dần thuần thục của cô đều bắt đầu từ Kỷ Thanh Phạn, và cũng hoàn toàn trả lại cho cô ấy.
Kỷ Thanh Phạn đứng không vững trượt xuống, Thịnh Chi liền kẹp đầu gối vào để cô ấy không nhúc nhích được.
Một tay cô nắm chặt cổ tay cô ấy, tay kia nâng lên siết chặt eo cô ấy, vô thức mà giam cầm cô ấy thật chặt.
Trong đầu Thịnh Chi muôn vàn suy nghĩ hỗn độn, vừa tự sỉ vả mình vừa kích động lạ thường.
Kỷ Thanh Phạn trông có vẻ thanh tao mảnh mai, nhưng khi ôm vào lòng lại thấy rất mềm mại, rất dễ chịu, cô miễn cưỡng tìm thấy lý do để tiếp tục.
Nhưng Thịnh Chi không biết, so với cảm xúc, sự sa lầy bắt đầu từ cảm giác như thế này mới là điều không thể kháng cự và dễ khiến người ta đắm chìm nhất sau này.
Cô hôn một cách phóng túng, mở mắt nhìn dáng vẻ yếu ớt run rẩy của Kỷ Thanh Phạn khi bị cô hôn, gần như cố ý báo thù, báo thù những lời nói và hành động khıêυ khí©h của cô ấy.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
