TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49: Đến chùa lạy Phật (3)

Lần thứ hai nàng nguyện tin tưởng, là vì Vệ Lăng.

Đó là lần đầu tiên hắn ra chiến trường. Cũng là lần đầu tiên nàng nhận ra hắn đã thay đổi.

Khuôn mặt vốn đầy vẻ kiêu ngạo của hắn khi ấy chẳng còn chút nào, chỉ còn lại bình tĩnh. Khi đối mặt với dì hỏi han, hắn vẫn cười, còn kể mình đã chém gϊếŧ bao nhiêu quân Địch Khương, lập được công lớn thế nào. Như thể hắn thật sự vui vì có thể lập công lập nghiệp.

Hi Châu lại nhìn ra được từ ánh mắt hắn một chút sầu muộn.

Hắn không hề vui vẻ.

Đêm đó ở trong vườn, Vệ Lăng nói với nàng:

“Ta vẫn tưởng bản thân cái gì cũng không sợ, vậy mà thật sự khi ra chiến trường, nhìn mấy ngàn người lao đến chém gϊếŧ về phía bên này, ta lại như gà gỗ đứng sững ở đó, hoàn toàn không biết phải gϊếŧ thế nào cho được. Nếu không phải đại ca che chở, nói không chừng ta đã bỏ mạng ở đó rồi.”

Hắn ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đen kịt, tự giễu cợt:

“Ta không bằng cha, cũng không bằng đại ca. Nhưng mà ta lại sợ chết, sợ không thể quay về kinh thành.”

Hi Châu nhìn hắn, trong lòng dâng lên từng đợt đau xót, nói:

“Đó cũng chỉ là lần đầu tiên thôi. Sau đó huynh chẳng phải cũng gϊếŧ được rất nhiều quân địch sao? Ai nói ra chiến trường thì không thể sợ hãi, không thể sợ chết.”

Nàng nói rất nhiều lời an ủi, thần sắc hắn mới dần dịu xuống rồi lại cười với nàng cảm ơn, giống như bừng tỉnh, lại không hiểu sao chỉ vừa tình cờ gặp được nàng, bản thân thế mà lại đem những lời này nói ra.

Hi Châu thì lại ghi nhớ kỹ trong lòng. Nàng đến chùa Pháp Hưng cầu cho hắn một lá bùa bình an, nói chỉ cần mang trên người, nhất định sẽ bình an trở về.

Về sau quả nhiên hắn không còn sợ hãi nữa.

Sau khi đại biểu ca và trấn quốc công lần lượt qua đời, hắn liền hoàn toàn thay đổi, giữ Bắc Cương, khó lòng quay về kinh thành.

Hi Châu và hắn chỉ gặp nhau được vài lần, mỗi lần ánh mắt hắn lại lạnh thêm một phần. So với dáng vẻ kiêu ngạo phong lưu năm nào, giờ đây hắn đã là một vị tướng đầy sát khí, như chim ưng lượn giữa bầu trời giá lạnh.

Nàng nghe nói trận chiến làm nên danh tiếng cho Vệ Lăng, hắn dẫn quân ngày đêm hành quân cấp tốc, gϊếŧ sáu ngàn người, thi thể chất thành núi ngoài đồng hoang, mùi máu tanh ngập mấy vạn dặm, lấy thi thể quân Địch Khương lấp phong thổ, dựng thành kinh quan để uy hϊếp.

Oán hận khiến hắn trở nên tàn nhẫn, vô tình. Có khi Hi Châu chạm mặt hắn, chỉ bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm cũng đủ cảm thấy áp lực nặng nề vô hình chưa từng có trước đây.

Hi Châu đã quên mất lá bùa bình an đó, cho đến tận lúc ở ngục Hình Bộ, khi nàng bị tra tấn đến điên dại bởi những tiếng gào khóc thê lương kia, lá bùa ấy mới được người ta đưa vào tay nàng.

Đã cũ nát không chịu nổi, dính đầy máu tươi, loang lổ đỏ thẫm, mặt trên còn lưu lại một lỗ thủng do mũi tên xuyên qua.

Hắn vẫn luôn mang nó ở ngực, đúng vị trí tâʍ ɦộ.

Hi Châu nắm chặt lá bùa bình an, bật khóc nức nở.

Năm đó nàng đến chùa Pháp Hưng cầu bùa, là để mong Vệ Lăng được bình an, cuối cùng lại thành ra kết cục thế này.

Khi thi thể hắn được đưa về kinh thành, sớm đã không còn nguyên vẹn, không thể khâu thành dáng người hoàn chỉnh.

Rõ ràng hắn là bị hại mà chết, vậy mà những kẻ đó vẫn ngang nhiên nói hắn vì bảo vệ biên cương mà thề sống chết, không đợi được viện binh liền vong trận, rồi cho người giúp hắn thu nhặt thi thể.

Trấn quốc công phủ Vệ gia bị giam lệnh cấm túc, không ai được ra ngoài. Là Lạc Bình đem hắn mai táng ở tộc lăng của Vệ gia.

Kiếp trước, sau khi về lại kinh thành, Hi Châu đã từng đến thăm hắn.

Tiết thu nổi gió, nàng đứng thật lâu, không nói một lời, cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.

Tiếng tụng kinh khe khẽ vang vọng từ điện Phật xa xa.

Hi Châu ngẩng đầu, đứng dậy tiến lên, cắm hương vào lư hương, rời khỏi Phật điện.

Bên ngoài người qua kẻ lại nhốn nháo, hương khói lượn lờ như sương, gần như bao phủ toàn bộ ngôi chùa.

Nàng một mình đi xuống thềm đá, men theo con đường lát gạch xanh hẹp hẹp, chậm rãi bước đến dưới một gốc bồ đề. Dưới bóng cây rợp mát ấy, có một hồ phóng sinh bằng đá chạm hoa thạch lan.

Trong hồ lúc này trắng muốt những đoá liên hoa nở rộ, tựa như so với nơi phàm trần, chùa miếu thanh tịnh hơn nhiều.

Gió nhẹ lướt qua, hoa sen khẽ lay động, một cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng rơi xuống, trôi nghiêng theo mặt nước từ giữa những lá sen mà trôi theo dòng.

Trong hồ phóng sinh thả đầy những giống cá quý hiếm, màu sắc khác nhau, bơi lượn qua lại, đuôi cá quẫy nước tạo thành từng vòng gợn sóng.

Hi Châu đứng ngắm hồi lâu rồi nhịn không được muốn bước thêm một bước về phía trước, đưa người nghiêng tới nhìn kỹ hơn.

Nàng lại không nhận ra, phía sau đã có người tiến đến gần.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra thật nhanh, nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh về phía sau.

Còn chưa kịp chớp mắt, Hi Châu đã đâm sầm vào l*иg ngực hắn.

Lực kéo quá mạnh, tà áo thêu hoa văn ma sát bên má nàng, đầu mũi cũng hơi đau nhức, cùng lúc ấy một mùi hương nóng ấm, nồng nàn hương xạ đàn hương xộc thẳng vào.

Hi Châu sững người.

Nàng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy phần cằm và hàm dưới cứng cỏi căng chặt của hắn.

“Muội có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không, nếu mà ngã xuống thì sao hả!”

Còn chưa kịp hoàn hồn, Hi Châu đã nghe được bên tai tiếng hắn lạnh lùng quở trách.

Hình như hắn đang giận.

11

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.