0 chữ
Chương 27
Quyển 1 - Chương 27
Hộc Chính có chút bất đắc dĩ nhìn người trên giường đang nhíu mày, đành đưa tay vỗ nhẹ giữa trán Phùng Lệnh. Giấc mơ hoàn toàn tan biến, người chìm vào giấc ngủ sâu.
Hắn kéo áo ngủ, tùy ý đứng dậy, khi kéo mở cửa phòng thì một nửa mái tóc xanh lam vẫn còn nằm gọn trong áo.
"Tôi tưởng cậu sẽ không đến."
Nhìn Elysius ở cửa, Hộc Chính lười biếng tựa vào khung cửa.
Elysius làm như không thấy dáng vẻ tùy tiện của Hộc Chính: "Cậu hẹn tôi đến đây."
Hộc Chính xoay người đi vào trong: "Cậu đúng là không thú vị chút nào. Vào nói chuyện đi."
Rõ ràng mình là khách không mời mà đến, lại còn dẫn theo người thứ ba vào phòng. Hộc Chính đi đến mép giường. Phùng Lệnh ngủ ngon lành trên giường, hoàn toàn không hay biết có hai người đã vào phòng mình.
"Lần trước ở chương trình tôi phát bệnh, tôi vốn định tìm một nơi trốn đi trước, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương đặc biệt nồng nàn. Theo mùi hương, tôi tìm thấy cậu ấy trong tủ quần áo."
Hộc Chính nói đến đây thì khẽ cười, như thể đang khoe khoang với ai đó. Đôi mắt xanh lam sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Phùng Lệnh trên giường: "Cậu ấy như một miếng bánh ngọt nhỏ vậy, tôi đã muốn nhịn xuống, nhưng thật đáng tiếc... Cậu ấy có lẽ có một sức mạnh kỳ diệu nào đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được thứ bên trong cơ thể tôi đã tạm ngừng sinh trưởng."
Hộc Chính quay đầu nhìn về phía Elysius, ngón tay hắn lưu luyến vuốt ve khuôn mặt Phùng Lệnh, giống như đối xử với người yêu của mình.
"Cho nên muốn mời cậu đến thử nghiệm một chút."
Sáng hôm sau Phùng Lệnh dậy muộn. Cậu cho rằng giờ này Elysius và Hộc Chính đều đã rời đi, nhưng lúc xuống lầu lại thấy Elysius đang ngồi trong phòng khách.
Trợ lý riêng của hắn bưng đĩa, đứng một bên, chuyên nghiệp hơn cả người máy giúp việc.
Phùng Lệnh vô cùng kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng lẽ vẫn là buổi tối sao?
Không đúng, là ban ngày mà.
Cậu thật sự rất ít khi chạm mặt Elysius.
Trợ lý riêng đã phát hiện ra Phùng Lệnh. Hắn nói cho Phùng Lệnh biết bữa sáng đã làm sẵn trên bàn, sau đó lại bắt đầu khuyên Elysius rời khỏi ký túc xá: "Chúng ta có thể về hành tinh thứ nhất nghỉ phép, hoặc nếu không thì hành tinh thứ hai cũng không tồi."
Elysius đã thông báo với công ty hai tiếng trước rằng hắn muốn nghỉ phép.
Hắn muốn nghỉ phép, không ai dám phản đối. Người quản lý trực tiếp lùi toàn bộ lịch trình sau này lại. Chỉ là Elysius đề nghị muốn nghỉ ngơi ở ký túc xá. Trợ lý riêng cảm thấy ký túc xá tập thể này hoàn toàn không có lý do gì để ở, vừa nhỏ, vừa cũ nát, điều quan trọng nhất là có Phùng Lệnh ở đó.
Hắn liếc trừng Phùng Lệnh đang ăn bữa sáng, mặc dù hắn cảm thấy Elysius tuyệt đối không thể bị dụ dỗ được.
Sau khi trợ lý chuyên trách khuyên nhủ một hồi lâu, Elysius cuối cùng cũng mở miệng:
“Raleigh, có thể giúp tôi dọn dẹp phòng vệ sinh được không?”
Trên khuôn mặt của trợ lý nở rộ một nụ cười thân thiện:
“Đương nhiên, đó là vinh hạnh của tôi.”
Phùng Lệnh thấy một màn như vậy liền định lặng lẽ rời đi, không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của đội trưởng. Nhưng cậu vừa mới đứng dậy, ánh mắt của Elysius đã dừng lại trên người cậu. Cậu cứ ngỡ mình tự đa tình, liền xê dịch sang bên, vậy mà ánh mắt ấy vẫn đuổi theo cậu không rời.
“Phùng Lệnh.”
Cái tên ấy được thốt ra từ đôi môi duyên dáng kia, nhẹ nhàng mà kiên quyết:
“Lại đây, ngồi cạnh tôi.”
Giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự, Phùng Lệnh gần như làm theo theo bản năng. Khi ngồi xuống bên cạnh Elysius, cậu vẫn chưa kịp hiểu vì sao mình lại nghe lời như vậy.
Bên cạnh chính là Elysius – người mà trước nay cậu chưa từng ở gần đến thế. Cảm giác ấy khiến cậu vô cùng bức bối.
Ngay khoảnh khắc Phùng Lệnh đang định tìm cớ để rời đi, cậu nghe thấy Elysius cất tiếng hỏi:
“Cậu có nguyện ý ngủ cùng tôi không?”
Hắn kéo áo ngủ, tùy ý đứng dậy, khi kéo mở cửa phòng thì một nửa mái tóc xanh lam vẫn còn nằm gọn trong áo.
"Tôi tưởng cậu sẽ không đến."
Nhìn Elysius ở cửa, Hộc Chính lười biếng tựa vào khung cửa.
Elysius làm như không thấy dáng vẻ tùy tiện của Hộc Chính: "Cậu hẹn tôi đến đây."
Hộc Chính xoay người đi vào trong: "Cậu đúng là không thú vị chút nào. Vào nói chuyện đi."
Rõ ràng mình là khách không mời mà đến, lại còn dẫn theo người thứ ba vào phòng. Hộc Chính đi đến mép giường. Phùng Lệnh ngủ ngon lành trên giường, hoàn toàn không hay biết có hai người đã vào phòng mình.
"Lần trước ở chương trình tôi phát bệnh, tôi vốn định tìm một nơi trốn đi trước, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương đặc biệt nồng nàn. Theo mùi hương, tôi tìm thấy cậu ấy trong tủ quần áo."
Hộc Chính quay đầu nhìn về phía Elysius, ngón tay hắn lưu luyến vuốt ve khuôn mặt Phùng Lệnh, giống như đối xử với người yêu của mình.
"Cho nên muốn mời cậu đến thử nghiệm một chút."
Sáng hôm sau Phùng Lệnh dậy muộn. Cậu cho rằng giờ này Elysius và Hộc Chính đều đã rời đi, nhưng lúc xuống lầu lại thấy Elysius đang ngồi trong phòng khách.
Trợ lý riêng của hắn bưng đĩa, đứng một bên, chuyên nghiệp hơn cả người máy giúp việc.
Không đúng, là ban ngày mà.
Cậu thật sự rất ít khi chạm mặt Elysius.
Trợ lý riêng đã phát hiện ra Phùng Lệnh. Hắn nói cho Phùng Lệnh biết bữa sáng đã làm sẵn trên bàn, sau đó lại bắt đầu khuyên Elysius rời khỏi ký túc xá: "Chúng ta có thể về hành tinh thứ nhất nghỉ phép, hoặc nếu không thì hành tinh thứ hai cũng không tồi."
Elysius đã thông báo với công ty hai tiếng trước rằng hắn muốn nghỉ phép.
Hắn muốn nghỉ phép, không ai dám phản đối. Người quản lý trực tiếp lùi toàn bộ lịch trình sau này lại. Chỉ là Elysius đề nghị muốn nghỉ ngơi ở ký túc xá. Trợ lý riêng cảm thấy ký túc xá tập thể này hoàn toàn không có lý do gì để ở, vừa nhỏ, vừa cũ nát, điều quan trọng nhất là có Phùng Lệnh ở đó.
Sau khi trợ lý chuyên trách khuyên nhủ một hồi lâu, Elysius cuối cùng cũng mở miệng:
“Raleigh, có thể giúp tôi dọn dẹp phòng vệ sinh được không?”
Trên khuôn mặt của trợ lý nở rộ một nụ cười thân thiện:
“Đương nhiên, đó là vinh hạnh của tôi.”
Phùng Lệnh thấy một màn như vậy liền định lặng lẽ rời đi, không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của đội trưởng. Nhưng cậu vừa mới đứng dậy, ánh mắt của Elysius đã dừng lại trên người cậu. Cậu cứ ngỡ mình tự đa tình, liền xê dịch sang bên, vậy mà ánh mắt ấy vẫn đuổi theo cậu không rời.
“Phùng Lệnh.”
Cái tên ấy được thốt ra từ đôi môi duyên dáng kia, nhẹ nhàng mà kiên quyết:
“Lại đây, ngồi cạnh tôi.”
Giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự, Phùng Lệnh gần như làm theo theo bản năng. Khi ngồi xuống bên cạnh Elysius, cậu vẫn chưa kịp hiểu vì sao mình lại nghe lời như vậy.
Bên cạnh chính là Elysius – người mà trước nay cậu chưa từng ở gần đến thế. Cảm giác ấy khiến cậu vô cùng bức bối.
Ngay khoảnh khắc Phùng Lệnh đang định tìm cớ để rời đi, cậu nghe thấy Elysius cất tiếng hỏi:
“Cậu có nguyện ý ngủ cùng tôi không?”
4
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
