Chương 45
Trả Mệnh Tiểu Xuyên Sư Đệ
Nghe thấy tiếng hét, Kim Tiểu Xuyên vội vàng đứng dậy. Không kịp ăn nốt miếng cá nướng, hắn thu hết vào nhẫn trữ vật.
Hắn nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, dùng lá cây và đất đai che phủ dấu vết, rồi leo lên cây lớn, ẩn mình sau tán lá.
Ngay sau đó, tiếng hét vang vọng khắp nơi, tràn đầy sự phẫn nộ.
Kim Tiểu Xuyên nghe thấy tiếng hét đó ngày càng gần.
Vài hơi thở sau, một thanh âm khác vang lên:
- Họ Lục, ngươi trả mệnh Tiểu Xuyên sư đệ! Nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi!
- Là Sở Bàn Tử.
Kim Tiểu Xuyên nhận ra thanh âm đó ngay lập tức.
Hắn không lên tiếng gọi, vì không rõ tình hình hiện tại.
Hơn nữa, hắn không biết "họ Lục" là ai, nên vẫn ẩn mình sau thân cây, nín thở, thu liễm linh lực.
Có vẻ như Sở Bàn Tử tưởng rằng hắn đã chết.
Tiếng la hét của Sở Bàn Tử dừng lại, một thanh âm khác vang lên:
- Mập mập chết tiệt, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không giết Tiểu Xuyên, ngày đó chúng ta cùng nhau rơi xuống vách núi.
Kim Tiểu Xuyên nhớ lại, thanh âm này chính là của tên tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng hôm đó.
Nhưng mà, tên này và Sở Bàn Tử lại ở đây, và Sở Bàn Tử vẫn còn sống, quả là may mắn.
Sở Nhị Thập Tứ tiếp tục nói:
- Nếu không phải ngươi, Tiểu Xuyên sư đệ làm sao lại rơi xuống vách núi, ngươi đừng hòng trốn thoát!
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng giải thích:
- Trăm ngày hành động, không phải ta giết ngươi thì liền là ngươi giết ta, lão tử có gì sai?.
Sở Nhị Thập Tứ hừ lạnh:
- Tốt lắm, nếu nói như vậy thì ngươi cứ ở lại đây suốt đời đi!
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng dừng lại một chút, giọng điệu hòa hoãn hơn:
- Thôi nào, chúng ta cùng nhau ở đây cũng không tốt, ta ra không được, ngươi cũng ra không được. Hay là sau khi ra khỏi đây, ngươi muốn giết ai, ta giúp ngươi?
Kim Tiểu Xuyên nghe mà ngạc nhiên.
Một tháng này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Bàn Tử khi nào lại có khí phách như vậy, thậm chí còn khiến tên tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng chịu thua.
Ngay sau đó, Sở Bàn Tử xuất hiện trước mặt Kim Tiểu Xuyên với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn rất nhiều so với một tháng trước.
Kim Tiểu Xuyên chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh thoáng qua.
Chỉ trong khoảnh khắc, Sở Bàn Tử rõ ràng có chút dừng lại, dường như cảm nhận được điều gì đó, nhưng vẫn tiếp tục chạy.
Kim Tiểu Xuyên không lên tiếng, tiếp tục ẩn nấp sau cây.
Quả nhiên, một bóng người khác đuổi theo sát nút, chính là tên họ Lục Khai Mạch cảnh thất trọng kia.
Hắn thở hổn hển đuổi theo Sở Bàn Tử, khoảng cách giữa hai người không hề rút ngắn.
Tên mập mập này chạy nhanh đến mức muốn bỏ xa đối phương một bậc, nhưng cố ý không kéo dài khoảng cách, rõ ràng là muốn chọc tức đối phương.
Khi tên tu sĩ cách Kim Tiểu Xuyên chỉ mười mấy thước, Sở Bàn Tử lại lên tiếng:
- Họ Lục, dù sao ta cũng không đánh lại được ngươi, ngươi cũng đừng cố đuổi theo. Chờ ta tu luyện thêm vài tháng nữa, đột phá đến Khai Mạch cảnh thất trọng, đến lúc đó, ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi, rồi dẫn ngươi đi khắp Tử Dương Sơn Mạch, để tất cả đệ tử trong tông môn xem cái mông của ngươi to cỡ nào.
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng tức giận đến mức ngực phập phồng, không hề phòng bị, lao thẳng về phía Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên nắm lấy cơ hội, tung ra một chiêu Phá Ma Quyền cực mạnh, lần này hắn đã dùng hết sức lực.
Sau khi đột phá đến Khai Mạch cảnh tam trọng, linh lực của hắn tăng lên đáng kể.
“Bành!” Một tiếng vang lớn.
- A!
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng hét lên một tiếng, thân thể đang nhảy lên không trung bị đánh bay ra xa bảy tám thước, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Phanh!
Hắn đập mạnh xuống đất.
Chỉ một quyền này đã làm gãy năm chiếc xương sườn của hắn.
Tên tu sĩ ôm lấy sườn mình, loạng choạng đứng dậy:
- Ai?!
Kim Tiểu Xuyên từ sau cây bước ra:
- Không nhận ra ta à?
- Lại là ngươi, ngươi chưa chết?
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng không ngờ người hung hăng cho hắn một quyền lại là cái tiểu tu sĩ đã không còn hài cốt kia.
Bất quá, hắn nhớ tên này trước đó chỉ là Khai Mạch cảnh nhị trọng, làm soa hiện tại biến thành Khai Mạch cảnh tam trọng.
Hắn chợt nhớ đến tên mập mập kia, cũng chỉ trong hơn một tháng mà đã từ Khai Mạch cảnh tam trọng lên tứ trọng, hắn cảm thấy không thể tin nổi.
Hai đệ tử này, rốt cuộc là do tông môn nào đào tạo ra, tại sao lại tăng cảnh giới nhanh như vậy?
Chưa kịp suy nghĩ xong, một bóng người khác xuất hiện, đó chính là Sở Bàn Tử.
- Ha ha ha, Tiểu Xuyên sư đệ, ta cảm giác được ngươi ở đây nên đã đến ngay. Ngươi xem, ta thông minh chứ? Ta cố ý làm hắn phân tâm trước.
Kim Tiểu Xuyên cười nói:
- Sở sư đệ, ngươi giỏi lắm! A? Cảnh giới của ngươi cũng tăng lên rồi?
Sở Bàn Tử cũng liếc nhìn Kim Tiểu Xuyên:
- Ngươi còn nói ta, ngươi chẳng phải cũng vậy sao?
- Đừng nói chuyện này nữa, bây giờ làm sao với tên này đây?
Kim Tiểu Xuyên chỉ vào tên tu sĩ kia, khóe miệng vẫn còn vết máu, rồi nhếch mép cười cười.
Sở Bàn Tử có chút lo lắng:
- Sư đệ, ta không chắc chúng ta có thể đánh bại hắn, linh lực của hắn có vẻ mạnh hơn ta.
Kim Tiểu Xuyên từ khi đột phá đến nay vẫn chưa thực sự đánh giá được lực lượng của mình. Hơn nữa, vừa rồi hắn đã đánh lén đối phương, khiến đối phương bị thương nặng, thậm chí gãy xương.
Nếu bỏ qua cơ hội này, đợi hắn hồi phục, muốn đối phó sẽ càng khó khăn hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ kia, thản nhiên nói:
- Không đánh thử làm sao biết được?
Sở Bàn Tử nói:
- Vẫn như cũ, ngươi chủ công, ta chủ thủ?
Kim Tiểu Xuyên gật đầu:
- Đương nhiên. Nếu không đánh lại được thì ngươi rút lui trước, còn nếu thắng rồi thì đừng để hắn chạy thoát.
Sở Nhị Thập Tứ gật đầu đồng ý.
Tên tu sĩ kia dùng tay che ngực, miệng vẫn còn trào máu, hừ lạnh:
- Chỉ bằng hai ngươi mà muốn đánh bại ta sao? Đừng tưởng ta bị thương là các ngươi có cơ hội.
Kim Tiểu Xuyên luôn quan sát phản ứng của đối phương. Thấy đối phương tuy mạnh miệng nhưng không có hành động gì, hắn đoán rằng vết thương của đối phương khá nặng.
Nếu đối phương liều mạng tấn công, hắn sẽ lập tức nhảy lên lưng Sở Bàn Tử để chạy trốn.
Hắn cố ý cười cười:
- Vậy chúng ta thử xem nào.
Tên tu sĩ kia rõ ràng rất căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
- Ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng hối hận. Đừng tưởng rằng hai người cộng lại cảnh giới cao hơn ta là có thể thắng. Nếu các ngươi chịu bỏ qua chuyện này, ta sẽ không truy cứu nữa.
Bỏ qua? Nghĩ hay lắm!
Nếu không phải vì hắn, ta làm sao lại đến đây?
Nếu không phải hắn, ta làm sao có được mấy vạn Thanh Dương Chu Quả cùng mấy trăm gốc linh thảo?
Nếu không phải hắn, ta làm sao có thể đột phá đến Khai Mạch cảnh tam trọng?
Vì vậy, ta phải cảm ơn hắn thật tốt, cách tốt nhất là để hắn ở lại đây!
Đã muốn giết người thì phải chấp nhận bị giết!
Kim Tiểu Xuyên không trả lời, toàn thân linh lực vận chuyển, tung ra những quyền cước như mưa nhằm thẳng vào đối phương.
5
0
3 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
