Chương 35
Ngồi Ở Trong Động, Đĩa Bánh Từ Trên Trời Rơi Xuống
Lục Thiên Hành, đệ tử hạch tâm Lôi Vân Tông Phượng Khánh Phủ, tu vi Khai Mạch cảnh thất trọng.
Phó tông chủ tốn không ít công sức bồi dưỡng hắn.
Từ khi 15 tuổi bắt đầu đến nay, mỗi năm hắn đều ổn định tăng lên một tiểu cảnh giới. Bây giờ 22 tuổi, cũng vừa bước vào Khai Mạch cảnh thất trọng.
Tốc độ tu luyện này, không thể nói là siêu quần trong Đại Canh vương triều, tối thiểu nhất cũng thuộc về tinh anh.
Đừng nhìn Đại Canh vương triều có chút thiên tài, một năm tăng lên lưỡng trọng tiểu cảnh giới, số lượng như vậy rất ít. Phần lớn mọi người, thậm chí mất vài năm cũng không thể tăng lên một trọng.
Nhìn những tiểu thương, những người bán hàng rong trong thành, sẽ thấy rõ điều đó. Ở tuổi bốn mươi, năm mươi, bọn hắn hầu hết chỉ ở là Khai Mạch cảnh nhất, cao lắm là nhị trọng. Nếu ai đó đột phá đến tam trọng, bọn hắn có thể trở thành gia tộc hộ vệ.
Trong thế giới này, ai cũng có thể tu luyện, nhưng để ổn định và nâng cao cảnh giới lại không hề dễ dàng.
Lục Thiên Hành không ngừng nghĩ về cảnh tượng buổi sáng. Một tên mập mạp chỉ cần nhảy bằng một chân đã nhanh hơn hắn chạy hết tốc lực, điều này thật không hợp lý.
Hắn suy nghĩ kỹ rồi mới hiểu rằng chắc chắn đối phương đã tu luyện một loại thân pháp nào đó.
Mặc dù trong tông môn, hắn có rất nhiều loại công pháp, từ cơ bản đến nâng cao, từ kiếm pháp, quyền pháp đến thân pháp, nhưng những công pháp thực sự mạnh mẽ, những công pháp có thể tăng chiến lực gấp bội, đều được tông môn bảo quản kỹ lưỡng và không dễ dàng truyền ra ngoài.
Hai đệ tử kia, một người Khai Mạch cảnh tam trọng, một người ở nhị trọng, không đáng để nhắc đến.
Hắn chỉ dùng một chiêu đã khiến cả hai bị thương. Nếu hắn có thể học được bộ pháp của tên mập mạp đó, kết hợp với cảnh giới hiện tại của mình, chắc chắn sẽ có thể làm nên chuyện lớn hơn ở Tử Dương Sơn Mạch này.
Ngay cả khi không thể học được toàn bộ, chỉ cần học được một phần, khi trở về tông môn, hắn cũng sẽ vượt trội hơn so với các đệ tử hạch tâm khác.
Vì vậy, trong lòng hắn lúc này tràn đầy khao khát muốn học được bộ pháp đó.
Điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ là tìm kiếm Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử.
Đồng thời, trong lòng hắn đã hình dung ra cảnh mình luyện thành bộ pháp đó và tung hoành khắp nơi.
Mặc dù đã đến đêm khuya, nhưng hắn vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của hai người Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử.
Trong hang động.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đang ăn thịt khô và uống nước lạnh.
Để có thể thoải mái hơn, bọn hắn đã treo một tấm thảm lên cửa hang để chắn gió lạnh.
Không chỉ vậy, Kim Tiểu Xuyên còn đốt một ngọn đèn dầu để chiếu sáng không gian bên trong.
Bữa tối rất đơn giản, bọn hắn nhìn những quả trứng chim lớn trong nhẫn trữ vật mà thèm thuồng, nhưng vì sợ mùi thơm bay ra sẽ thu hút những tu sĩ khác nên đành kìm nén.
Ăn xong, Sở Nhị Thập Tứ lấy ra quyển "Truy Phong Bộ" và "Thiểm Điện Linh Tước bát pháp" để nghiên cứu, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa hai bộ công pháp.
Kim Tiểu Xuyên đứng bên cạnh nhìn mà thấy đau răng.
Tên mập mạp lười biếng kia cứ ngồi tu luyện một chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm vào không trung, chẳng có chút tập trung nào. Mỗi lần tu luyện, hắn đều nằm ngáy o o như thể đang ngủ.
Có lẽ chỉ khi đọc đến phần công pháp về đào mệnh hoặc những kỹ thuật cao siêu, tên mập này mới có chút hào hứng như thể đang nhìn thấy một mỹ nhân trần truồng, quyết tâm phải khám phá cho bằng được.
Nhớ lại cảnh tượng hôm nay, Kim Tiểu Xuyên cảm thấy thực lực của mình quá yếu kém. Gặp phải đệ tử của đại tông môn, hắn đã không thể nào đối phó nổi.
Một lần nữa, hắn đưa thần thức vào đan điền.
Cây táo trong đan điền nhẹ nhàng rung động, từng tia linh khí tự động chuyển hóa thành linh lực rồi phân tán khắp cơ thể.
Tiếc thay, trên cây hiện tại không có trái cây, cũng không có hoa.
Qua lần tăng cảnh giới này, hắn đã hiểu rõ một điều: cách nhanh nhất để tăng cường thực lực của mình chính là nuôi dưỡng trái cây trên cây táo.
Nhưng hắn vẫn chưa rõ về việc nuôi dưỡng trái cây này. Liệu nó có nở hoa kết trái một năm một lần, hay chỉ cần hấp thụ đủ linh khí là có thể?
Cách duy nhất là tự mình thử nghiệm.
Hắn lấy ra cuốn "Trường Thanh Kiếm Pháp" muốn học theo tên mập mạp lười biếng, nghiên cứu kỹ lưỡng. Công pháp trên sách vẽ rất rõ ràng, nhưng không gian trong hang động quá nhỏ để hắn luyện tập. Nhìn một lúc, hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, rồi lại quay sang nhìn tên mập mạp lười biếng vẫn đang chăm chú nghiên cứu, thậm chí còn uốn éo cả mông.
Có vẻ như duyên phận của hắn với "Trường Thanh Kiếm Pháp" chưa tới, Kim Tiểu Xuyên tự an ủi mình như vậy.
Hắn thu lại cuốn sách, ngồi xếp bằng và vận chuyển "Nhất Khí Quyết".
Hai ngày trôi qua nhanh chóng.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đã hồi phục hoàn toàn vết thương. Trong hai ngày này, bọn hắn không hề rời khỏi hang động.
Thậm chí cả việc ăn uống và vệ sinh cá nhân cũng được giải quyết ngay trong hang động.
May mắn thay, ba lối vào hang động đều thông thoáng, không khí bên trong vẫn trong lành.
Khi Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành, bọn hắn liền nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Kim Tiểu Xuyên cảnh giác đến gần cửa hang, nấp sau bụi cây và quan sát.
Cách đó khoảng vài chục thước, một nhóm người đang giao chiến ác liệt. Bọn hắn cầm trường thương và đoản kiếm, đánh nhau không ngừng.
Kim Tiểu Xuyên không nhìn rõ cảnh giới tu vi của những người này, nhưng chắc chắn bọn hắn mạnh hơn hắn và tên mập mạp lười biếng rất nhiều.
Bọn hắn là những người mạnh nhất trong Tử Dương Sơn Mạch này.
Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, cả hai bên đều bị thương nặng. Sau nửa canh giờ, vẫn chưa phân thắng bại.
Mỗi khi có ai đó bị thương, một vệt máu tươi lại bắn ra. Kim Tiểu Xuyên đoán rằng nếu tiếp tục đánh như vậy, không lâu sau, cả sáu người đều sẽ kiệt sức mà chết.
Quả nhiên, một nén nhượng sau, tốc độ ra đòn của bọn hắn ngày càng chậm lại.
Rồi một người ngã xuống, tiếp theo là người thứ hai. Những người còn lại không còn sức phòng thủ, chỉ biết tấn công.
- Bịch! Bịch!
Kim Tiểu Xuyên dụi con mắt, lưỡng bại câu thương, toàn bộ ngã xuống?.
Thượng thiên phù hộ, ta và mập mạp đến đúng lúc nha.
Người khác đả sinh đả tử, chúng ta chỉ cần đi qua kiếm tiện nghi là được rồi.
Vậy còn khách sáo gì nữa, trực tiếp đi thu thập chiến lợi phẩm thôi. Nói thế cũng không đúng, bởi vì căn bản không có cái gọi là ‘chiến’, nên cũng không thể gọi là chiến lợi phẩm được.
Kim Tiểu Xuyên vừa dọn dẹp sạch sẽ lối vào hang động, chưa kịp ra ngoài thì đã thấy một người đang run rẩy đứng dậy giữa chiến trường.
Không chết? May quá ta chưa ra ngoài.
Kim Tiểu Xuyên lại cúi người xuống, quan sát tình hình bên ngoài.
Lúc này, trên chiến trường, tên tu sĩ vừa đứng dậy kia nhìn lướt qua năm người nằm dưới đất, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha ha, dám đấu với ta, không ngờ lại là ta là người chiến thắng cuối cùng! Từ nay về sau, ta, Vạn lão nhị ta nhất định sẽ lừng danh khắp Thanh Bình Tông! Ha ha ha!
Vừa nói, người hắn lại lung lay.
Lúc này Kim Tiểu Xuyên nhìn rõ, tên này đã kiệt sức.
Còn khách sáo gì nữa?
Hắn quay lại ra hiệu cho Sở Bàn Tử, hai người nhanh chóng rời khỏi hang động, lao thẳng về phía chiến trường.
Khoảng cách vài chục mét đối với hai người đã nghỉ ngơi hồi sức thì chỉ trong nháy mắt.
Lúc này Kim Tiểu Xuyên mới cảm nhận được tu vi của đối phương, Khai Mạch cảnh ngũ trọng.
Mặc dù là ngũ trọng nhưng Kim Tiểu Xuyên không hề sợ hãi, thậm chí cả Sở Bàn Tử cũng vậy.
Kim Tiểu Xuyên quan sát đối phương, toàn thân đầy vết thương, thậm chí còn có hai vết kiếm xuyên thủng áo bào, nhưng trên áo vẫn còn rõ ba chữ “Thanh Bình Tông”.
Thanh Bình Tông nội đấu?
Bởi vì những người nằm dưới đất cũng đều có thêu chữ “Thanh Bình Tông” trên áo.
Xem ra Thanh Bình Tông khá phức tạp nha.
Tên tu sĩ tự xưng Thanh Bình Tông Vạn lão nhị đứng đó, trong lòng rõ ràng rất hoảng loạn. Khi thấy rõ cảnh giới của hai người đến, hắn cố gắng bình tĩnh lại.
- Ha ha, các ngươi định tới nhặt... tiện nghi à? Nhắc nhở các ngươi... bọn hắn đã chết rồi, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.
Lời nói này ra khỏi miệng hắn chẳng có chút uy lực nào, yếu ớt đến mức không thành câu. Kim Tiểu Xuyên muốn cười, tiến lên một bước, vỗ ngực mình.
- Tới tới tới, giơ nắm đấm ra đây, đánh vào người ta, nếu không đánh thắng được thì coi như là cháu ta.
Rồi quay sang Sở Bàn Tử:
- Sở sư đệ, ngươi cẩn thận kẻo hắn chơi xấu.
Kim Tiểu Xuyên lo lắng tên này sẽ lén lút lấy ra mấy tờ phù lục, hắn không chịu nổi.
Sở Bàn Tử lập tức rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ của Vạn lão nhị, cách chưa đến nửa mét.
4
0
3 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
